Chương 13: (Vô Đề)

Giang Tầm nhất thời không nghĩ ra cách trả lời câu hỏi của A Nhã.

Cô thật sự không hiểu mình làm sao. Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ, sao cô lại thấy kỳ lạ?

Sao trong lòng ngưa ngứa, cào cũng không đúng, không cào cũng chẳng xong?

Cánh tay ôm A Nhã không dám động đậy, sợ chạm vào mảnh lưng trắng nõn của nàng.

Cô chỉ có thể khẽ cuộn ngón tay, lòng bàn tay nắm chặt.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô không tìm được lời giải thích nào hay, nghẹn hồi lâu, mới nói: "Thật ra gọi cũng được, chỉ là ta chưa quen."

A Nhã cọ vào lòng cô, thì thầm: "Nhưng ta muốn gọi ngươi là tỷ tỷ, muốn thân cận với ngươi. Ngươi đừng ghét bỏ ta. Nếu ngươi thật sự không thích ta gọi thế, ta sẽ không gọi nữa, ta sẽ ngoan."

Nói xong, đôi tay nàng kéo vạt áo Giang Tầm, khẽ lay vài cái.

Bộ dạng đáng thương, giọng tủi thân, khiến Giang Tầm đau lòng không chịu nổi.

Trước khi gặp cô, tiểu cô nương chịu bao khổ cực. Khó khăn lắm mới yên ổn, trong lòng hẳn rất bất an, sợ lại rơi vào những ngày tháng ấy.

Muốn thân cận với cô cũng dễ hiểu, huống chi cô vốn lớn tuổi hơn.

Gọi tỷ tỷ thì có sao?

Có sao đâu!

Giang Tầm chẳng nghĩ ngợi nhiều, vòng tay siết chặt, kéo A Nhã vào lòng, ôm nàng thật khắng khít.

Bàn tay ấm áp đặt lên eo liễu, cô thoáng ngạc nhiên vì làn da mịn màng, lòng bàn tay hơi chai và ngón tay thon dài vô thức vuốt v e vài cái.

Vết thương trên eo A Nhã ít hơn lưng, nhưng vẫn có vài đường, vắt ngang, đóng vảy, sờ lên hơi cộm.

Khác hẳn cảm giác da thịt lành lặn.

Tiểu cô nương chịu quá nhiều vết thương, không biết đã đau đớn thế nào.

Tay Giang Tầm không muốn rời đi, lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, ghi nhớ từng vết thương A Nhã từng chịu.

Bàn tay ấm áp, hơi chai, không ngừng vuốt v e chỗ vảy và thịt mới mọc. Chỉ một lát, A Nhã đã mềm nhũn, eo run rẩy, như nước chảy, tan trong lòng Giang Tầm, đầu chôn chặt như chim cút.

Nàng không dám ngẩng đầu, chẳng dám phát ra tiếng.

Răng cắn môi đến hồng, hơi thở dần ướt và nóng.

Nàng chưa từng nghĩ eo mình lại nhạy cảm đến thế. Chỉ vài cái vuốt v e chỗ vết thương, nàng đã không chịu nổi.

Nhưng nàng không thể để Giang Tầm phát hiện. Bộ dạng này quá kỳ lạ, nàng sợ cô sẽ ghét bỏ.

Ngón chân cuộn tròn, cơ thể nóng lên, đầu óc như pháo hoa từng thấy, nổ tung đủ màu sắc.

Hơi thở nàng càng ngột ngạt, càng nhỏ, cơ thể run mạnh hơn.

Giang Tầm cảm giác đầu ngón tay mình như bị chấn động.

Cô vội rút tay, cứng đờ đặt sang bên, giọng hơi hoảng: "Ta có làm đau ngươi không? Vết thương chảy máu sao? Để ta xem, ta bôi thuốc lại cho ngươi?"

Đầu ngón tay cô ướt át, cô nghĩ mình lỡ làm hỏng vết thương của A Nhã.

Cô còn tưởng A Nhã run vì đau, nhưng không dám nói, chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!