Chương 12: (Vô Đề)

Tiếng nước chảy róc rách, ánh nến mờ ảo nhảy nhót. Giang Tầm nắm chặt bút lông, mắt nhìn bóng dáng hiện trên rèm, rồi vội dời đi.

Nhìn thêm lần nữa, lại dời đi.

Cô vốn nghĩ có rèm che, hai người sẽ bớt xấu hổ, có thể thoải mái làm việc trong sân.

Nào ngờ bóng dáng ẩn hiện trên rèm lại khiến không khí càng ngượng ngùng.

Giang Tầm không khống chế được mắt mình. Một mặt, cô cảm thấy không nên nhìn, phải tránh đi. Mặt khác, bóng dáng ấy quá đẹp, khiến cô nhịn không được liếc thêm vài lần.

Trước đây, cô cũng từng như vậy. Trên mạng, thấy những cô gái xinh đẹp, da trắng nõn, cô thường nhìn thêm vài lần.

Nhưng cô nghĩ mình chỉ hâm mộ và thưởng thức vóc dáng họ.

Còn A Nhã chỉ là tiểu muội muội, có gì đáng nói về vóc dáng?

Chắc chỉ vì đêm tĩnh lặng mang theo không khí ái muội, khiến cô một người chưa từng gặp cảnh này, hơi ngượng ngùng.

Giang Tầm "xoảng" một tiếng buông bút, mu bàn tay áp lên má, làm nguội khuôn mặt nóng bừng.

Trong rèm, A Nhã vốn quay lưng về phía Giang Tầm.

Rèm hơi trong, từ đầu nàng đã biết, chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám cởi từng món quần áo, đứng tr@n trụi bên trong.

Nàng dùng tay che ngực, vẫn thấy ngượng ngùng, không dám buông ra.

Nhưng tắm mãi mà cứ ngượng thế này sao nổi?

Do dự một lúc, nàng nghĩ, nếu là Giang Tầm thì không sao.

Cả hai đều là nữ tử, bị nhìn vài lần cũng chẳng mất mát gì.

Huống chi, nữ tử với nữ tử, có gì đáng sợ?

Giang Tầm thơm tho, dù có cơ bắp nhưng không khoa trương, rất cân đối. Khi không dùng sức, người cô mềm mại, được cô bế lên cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Ban đêm, khi nằm chung giường, A Nhã cố ý ôm chặt Giang Tầm. Lúc cô ngủ say, A Nhã lén xoa bóp cánh tay và eo cô, cảm nhận lớp thịt mềm.

Thật thoải mái!

Không như những nam tử trong tranh nàng từng thấy, cường tráng như ếch, mũm mĩm đến đáng sợ.

Chỉ nhìn đã thấy khó chịu.

Nghĩ vậy, A Nhã buông tay, vén tóc lên, nghiêng người bắt đầu tắm.

Nước ấm vừa đủ, trong đêm hè gió nhẹ, chẳng hề lạnh.

Nàng thường xuyên xuyên qua rèm trắng nhìn Giang Tầm ngồi cạnh bệ bếp, chỉ thấy cô cúi đầu viết gì đó, cực kỳ nghiêm túc.

Dù nàng tắm bên này, Giang Tầm cũng không bị phân tâm.

Đột nhiên, tâm tình A Nhã trầm xuống, mắt rũ, lại ươn ướt.

Nàng muốn khóc.

Mẫu thân phụ thân qua đời, bị mẹ kế tra tấn, gã sai vặt, tỳ nữ đều có thể khinh nhục nàng. Bị bán đi, mỗi ngày thần kinh nàng đều căng như dây đàn, cầu mong không bị đánh chửi, không bị ai mua, không phải chết.

Rồi lại cầu mong được chết lặng lẽ ở một góc nào đó, như bèo tấm nhỏ bé, không phải chịu đựng thêm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!