Mà Ôn Liễu Niên hiển nhiên sẽ không quan tâm Triệu Đại đương gia suy nghĩ như thế nào, vẫn như trước cùng với vài người buôn sách chuẩn bị in ấn, Tào Đại càng là tuyệt bút vung lên – Tinh tế phác thảo ra một bức tranh《 Trăm vị thần tiên 》cưỡi mây đạp gió trong sương khói mênh mông, dùng để tặng kèm chung với sách. Trong đó, trên người Triệu Việt mặc giáp vàng đứng ở chính giữa, trong vòng bán kính một thước xung quanh ánh vàng lòe lòe, quả thực có thể chói mù hai mắt.
Tin tức một khi truyền ra ngoài, dân chúng tất nhiên là kích động không thôi, từ sáng sớm liền lập tức đến xếp hàng, sợ là chậm sẽ không nhận được. Đệ tử Đằng Vân bảo cùng nha dịch đồng thời giúp đỡ duy trì trật tự, hiện trường cực kỳ náo nhiệt, nhìn qua mỗi người đều rất vui vẻ, giống như là đang đón Tết.
"Mọi người không nên chen lấn." Mộc sư gia phụ trách phân phát nói, "Đến xếp hàng, mỗi người đều sẽ được nhận… Vương đại thẩm, ngươi đã xếp hàng hai, lần ba rồi, lần này không thể lấy nữa."
Thượng Vân Trạch ôm kiếm dựa vào một bên, sung sướng cam nguyện làm hộ vệ.
"Đại nhân đến!" Dân chúng có người tinh mắt nhìn thấy.
Ôn Liễu Niên từ trong phủ nha bước ra, nhìn hàng người dài không thấy điểm dừng, trong lòng rất là vui mừng.
"Đại nhân, sách còn có phần tiếp theo không ?" Có dân chúng lắm miệng hỏi.
"Nếu như mọi người yêu thích, tất nhiên sẽ có." Ôn Liễu Niên vui vẻ nói, "Thậm chí còn có thể cách khoảng ba, bốn tháng lại ra một quyển."
Tại hiện trường, tiếng vỗ tay vang như sấm.
Thật tốt !
"Cứ ba, bốn tháng sẽ ra một quyển?" Có ám tuyến(*) Triệu Mộ nhai cùng xếp hàng với dân chúng, cho nên bên Triệu Việt tất nhiên là rất nhanh biết được tin này, vì vậy trên trán nổi đầy gân xanh.
(*) ám tuyến hao hao giống gián điệp.
"Đúng vậy a." Ám tuyến nói, "Lúc đó, tiếng hoan hô của dân chúng vang vọng cả một vùng, rất là cao hứng. Còn có mấy bà cô bà thím cùng nhau thảo luận, nói nếu là được trẻ lại khoảng hai, ba mươi tuổi, thì dù có chết cũng phải gả cho Đại đương gia."
Lục Truy nhẫn cười.
Triệu Việt: …
"Kỳ thực viết cũng không tệ lắm." Lục Truy tiện tay lật qua lật lại tập sách nhỏ, "Rất là anh minh thần võ, còn sử dụng không ít điển cố."
"Còn có thứ này nữa." Ám tuyến là một cậu nhóc mười sáu, mười bảy tuổi, lúc lấy bức họa từ trong ngực ra thì vẻ mặt rất là oan ức, "Lúc ra ngoài còn phải phí công giành giật một phen, có một tráng hán sống chết đưa giá muốn mua lại của ta, không mua được thì cướp, cực kì hung ác."
Triệu Việt khóe miệng giật giật, tráng hán?
Lục Truy mở bức họa ra.
"Oa." Các đệ tử tại hiện trường kinh ngạc thốt lên, sao lớn vậy a!
Triệu Việt nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn bức họa chính mình ở bên trong ánh vàng chói lóa, rất muốn phun một ngụm máu."Chỉ là làm cho vui mà thôi." Lục Truy vỗ vỗ bả vai của hắn, "Huống hồ so với lúc trước ở trong thành bị bôi đen, như bây giờ kỳ thực cũng không tệ lắm."
Triệu Việt hít sâu một hơi, dựa theo trình độ điên cuồng của vị tri phủ này, hắn thật sự không có chút hoài nghi nào nếu như thực sự cần thiết, vị tri phủ này hoàn toàn sẽ không hề có một chút áp lực nào đem mình vẽ thành nữ nhân.
Lục Truy đem bức họa cùng tập sách nhỏ cất vào trong rương —— Ngắn ngủi hơn một tháng, chỗ tích trữ đã xếp thành một chồng.
"Ta muốn xuống núi." Triệu Việt nói.
Lục Truy nghe vậy cả kinh, "Đại đương gia muốn đến chỗ quan phủ?"
"Ta muốn đi gặp vị tân tri phủ kia." Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi.
Lục Truy nhíu mày, "Ta không đồng ý, lần này Đại đương gia đã kích động quá mức, huống hồ vị Ôn đại nhân này là từ thành Vân Lam điều đến đây, nói không chừng bên cạnh còn có ám vệ của Truy Ảnh cung."
"Cũng không thể để hắn tiếp tục tùy ý như vậy … Hơn nữa." Triệu Việt thật sự không biết chính mình nên làm gì bây giờ, "Yên tâm đi, ta tự có chừng mực."
"Đại đương gia." Lục Truy như trước nhíu mày.
Mà Triệu Việt hiển nhiên không định thỏa hiệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!