Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?

"Tả hộ pháp sao lại nói như vậy?" Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày, "Chẳng lẽ tối hôm qua lúc mật thám, bị đối phương phát hiện tung tích?"

"Ngược lại cũng không phải." Hoa Đường nói, "Đêm qua sau khi ta cùng với Tiểu Ngũ mang theo Mục thị huynh đệ vào núi, chỉ thấy bên trong cả tòa trại đều là sương khói lượn lờ, lúc đầu còn tưởng rằng bị cháy, sau đó thì thấy người bên trong tựa hồ không chút kinh hoảng, ngược lại rất chỉnh tề nghiêm túc."

"Sương khói từ đâu đến?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Phía sau núi đang đốt dã cỏ tranh." Hoa Đường nói, "Địa phương khác rất ít, bất quá một dãy Vân Nam có rất nhiều, bình thường có thể làm đồ gia vị, sau khi phơi khô còn có thể châm huân diệt muỗi."

"Cho nên Hổ Đầu bang có liên quan đến Vân Nam?" Ôn Liễu Niên như là có chút suy nghĩ.

"Có lẽ." Hoa Đường gật đầu, "Sau khi ta ngửi được mùi dã cỏ tranh, theo bản năng liền liếc mắt nhìn Mục thị huynh đệ, liền thấy đáy mắt bọn họ tựa hồ có chút nghi hoặc, hiển nhiên cũng là cảm thấy được khác thường."

Mà Tiểu Ngũ tuy rằng là đệ đệ Tây Nam vương Đọan Bạch Nguyệt, bất quá thời gian ở Miêu Cương không lâu, đại đa số thời gian đều ở trong cung, cho nên đối với mùi dã cỏ tranh cũng không quen thuộc, vì thế khi ngửi được thì thuận miệng hỏi một câu, "Mùi gì thế?".

"Hình như là hương liệu nào đó." Hoa Đường cũng không nói rõ, mà là hỏi, "Hai vị trang chủ có biết không?"

Mục Vạn Lôi lắc đầu, "Không quá rõ ràng."

"Không quá rõ ràng?" Ôn Liễu Niên như là có chút suy nghĩ.

"Mùi dã cỏ tranh tuy nồng nặc khó ngửi, bất quá huân muỗi hiệu quả vô cùng tốt, ở dân gian Vân Nam rất là phổ biến, trong cung không biết thì cũng thôi đi, Mục Vạn Lôi thân là trang chủ Mục gia trang, định cư ở Tây Nam, nói không biết hiển nhiên không tin được." Hoa Đường nói, "Tám phần là cố ý muốn giấu diếm."

"Sau đó thì sao?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.

"Theo mùi dã cỏ tranh, chúng ta một đường đến phía sau núi, lúc ấy nghi thức Tế Tự đã tiến hành hơn một nửa, trước hương đài bày không ít trái cây, còn có bảy tám bình rượu cực lớn." Hoa Đường nói, "Giống như những gì Triệu đại đương gia chứng kiến, chưởng môn nhân kia đích xác nửa người nửa quỷ, đi đường vô cùng cứng nhắc, giống như là chân đi cà kheo khoác áo bào ở bên ngoài để che đi."

"Trong bình rượu là cái gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Hoa Đường nói, "Thi thể."

"Thi thể?" Ôn Liễu Niên giật mình.

"Đều là nữ nhân, khoảng độ mười bảy mười tám tuổi, hình như là nghi thức cổ độc nào đó." Hoa Đường nói, "Cũng không biết là tìm thấy ở đâu, cuối cùng là toàn bộ đều bị ném vào cái hố có hàng vạn con độc trùng."

"Quả nhiên là không bằng cầm thú." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Trong thành chưa có nghe nói có đại quy mô nữ tử mất tích. Hẳn là từ nơi khác vận chuyển đến."

"Sau nghi thức Tế Tự, những người đó liền trở về chỗ ở nghỉ tạm, chúng ta ở trong trại dò xét một vòng, không thấy có gì khác thường." Hoa Đường nói, "Sau khi rời núi, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng tuy nói nhìn qua thần sắc vẫn bình thường, bất quá cũng cảm thấy có chút không thích hợp ở đâu đó, giống như là đang kiệt lực che dấu thứ gì."

"Nếu đều là môn phái ở Tây Nam Miêu Cương, có liên lụy lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường."

Ôn Liễu Niên nói, "Tiểu Ngũ ở ngoài thành canh chừng bọn họ ?"

"Đoán không rõ đến tột cùng là thế nào, cho nên Tiểu Ngũ liền tìm lấy cớ lưu lại." Hoa Đường nói, "Thuận tiện xem xem, có thể hỏi thêm được chuyện gì hay không."

"Vất vả." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Tả hộ pháp trở về nghỉ ngơi sớm một chút, lát nữa ta đi tìm Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng, xem bọn hắn sẽ nói thế nào."

Hoa Đường gật đầu trở về chỗ ở của mình, đẩy cửa viện ra đã thấy Lục Truy đang ngồi ở bên bàn đá, vẫn là có chút ngoài ý muốn, "Nhị đương gia sao lại đến đây."

"Mạo muội quấy rầy." Lục Truy nói, "Có một chuyện muốn hỏi."

"Nhị đương gia xin cứ nói." Hoa Đường nói.

Lục Truy thoáng rối rắm một chút, tuy nói đối phương là danh y, nhưng dù sao cũng là nữ tử, có một số việc quả thật không hỏi thì tốt hơn. Nhưng nếu không hỏi, trong thành lại không tìm thấy đại phu giỏi hơn nàng, loại chuyện không 'cương' được này... Đối với nam nhân mà nói... Vẫn là... rất... trọng yếu, nhớ tới vẻ mặt hung thần ác sát của Triệu Việt, Lục Truy rốt cuộc phồng lên dũng khí, hắng giọng, "Vậy ta xin nói thẳng, nếu có chỗ nào mạo phạm xin Tả hộ pháp chớ trách."

Hoa Đường hạ giọng, "Là đại đương gia kêu ngươi đến sao?"

"Tất nhiên không phải." Lục Truy nhanh chóng lắc đầu, lắc xong lại có chút ngoài ý muốn, "Tả hộ pháp biết rồi sao?"

Hoa Đường nói, "Lúc trước đại nhân đã nhờ Tiểu Ngũ hỏi qua ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!