Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!

"Nhưng Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng tùy thời cũng có thể tiến đến phủ nha." Ôn Liễu Niên nói.

"Chúng ta tất nhiên sẽ cẩn thận." Lục Truy nói, "Nếu là cố ý tránh né, theo lý mà nói sẽ không gặp phải, huống chi người của Mục gia trang cũng không thể vô duyên vô cớ, liền muốn xông vào trong nhà của Thượng bảo chủ. "

"Vì sao khăng khăng muốn xuống núi ?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, hiển nhiên vẫn như cũ không đồng ý.

Lục Truy nói, "Không có việc gì ở trong Đằng Vân bảo, một ngày hai ngày còn được, nhưng cũng không phải là kế hoạch lâu dài, huống chi hiện tại hai bên sắp giao chiến, nếu chúng ta ở đối diện, đại nhân có chuyện cũng tiện tùy thời hỏi."

Ôn Liễu Niên nói, "Nếu như Nhị đương gia kiên trì, bản quan cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng tòa nhà là của Thượng bảo chủ, vẫn là hỏi một câu trước thì tốt hơn."

"Tất nhiên." Lục Truy gật đầu, "Vậy ta liền đi hỏi trước."

Phía sau phủ nha có một mảnh đất trống, bình thường là nơi Thượng Vân Trạch luyện kiếm, Mộc Vân Sơn lúc trước cảm thấy không thú vị, nhưng cũng ngăn không được hắn mỗi lần như vậy đều phải kéo mình theo, sau đó cũng liền thói quen đứng lên —— Tóm lại cũng chỉ là ngồi ở trên băng đá nhìn, coi như là ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt .

"Lại đang ngẩn người." Thượng Vân Trạch thu chiêu rơi xuống đất, có chút bất mãn.

"Ta lại xem không hiểu." Mộc Vân Sơn mơ màng buồn ngủ —— Mặt trời quá tốt, một mực phơi nắng khó tránh khỏi sẽ buồn ngủ.

Thượng Vân Trạch niết mặt hắn một cái.

Mộc Vân Sơn ngáp một cái, "Ta có thể về được chưa ?"

Thượng bảo chủ cảm thấy rất khổ não .

Có thể để cho mọt sách sùng bái , mười người cũng có chín người là con mọt sách, nói thí dụ như Mộc Thanh Sơn, cũng rất sùng bái Ôn Liễu Niên, hoặc là Trạng nguyên Vương Trường An, nếu không nữa thì chính là một vài văn nhân thơ thánh, mỗi lần nhắc tới là khi, ngay cả ánh mắt cũng sẽ sáng lên .

Về phần tu vi võ học xuất thần nhập hóa của Thượng bảo chủ, trong mắt hắn chỉ có thể được gọi chung hai chữ —— Công phu, hoặc là công phu rất cao.

Ngoại trừ cái đó ra, cũng không có những cái khác .

Đừng nói là sùng bái, ngay cả nhìn lâu một lúc cũng sẽ buồn ngủ.

"Nhưng thật ra là chuyện tốt a." Đợi đến sau khi Mộc Thanh Sơn trở về, ám vệ rối rít tiến hành chủ nghĩa nhân đạo an ủi, "Mộc sư gia vừa thấy bảo chủ liền muốn ngủ !" Khi công tử nhà ta nhìn thấy cung chủ là lúc, cũng không có nhiệt tình như vậy biết không, còn có cái gì bất mãn nữa, quả thật đáng giá vỗ tay một phen.

Thượng Vân Trạch hoàn toàn không muốn cùng những người này nói chuyện, vừa muốn trở về, lại thấy Mộc Thanh Sơn vòng trở lại, bên cạnh còn Ôn Liễu Niên . "Sao đại nhân lại tới đây." Thượng Vân Trạch tiến ra nghênh đón.

"Có một chuyện muốn nhờ." Ôn Liễu Niên nói, "Hoặc là nói Lục Nhị đương gia có chuyện muốn nhờ."

Thượng Vân Trạch gật đầu, "Đại nhân xin cứ nói."

Ôn Liễu Niên đem chuyện Triệu Việt cùng Lục Truy muốn xuống núi nói một lần .

Thượng Vân Trạch quả nhiên sảng khoái gật đầu, "Tòa nhà trống cũng không làm gì, đại nhân cứ việc lấy dùng là được."

Ôn Liễu Niên nói, "Bảo chủ quả thật là người hào sảng."

Thượng Vân Trạch liếc nhìn Mộc Thanh Sơn, "Không bằng sư gia cũng tới đó ở ?"

"Ta sao?" Mộc Thanh Sơn có chút ngoài ý muốn, "Tại sao ?" Rõ ràng trong phủ nha có phòng ngủ, còn vừa mới đổi một cái giường lớn.

Thượng Vân Trạch nói, "Sư gia ở đối diện, Ôn đại nhân mới có lý do qua lại hai bên, tránh để cho Mục Vạn Lôi hoài nghi."

Ôn Liễu Niên nói, "Bảo chủ nói rất đúng."

Mộc Thanh Sơn cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng.

Thượng Vân Trạch bắt đầu hối hận, vì sao ngay từ ban đầu không đem Triệu Việt cùng Lục Truy an bài ở trong nhà đối diện, quả nhiên lãng phí rất nhiều cơ hội .

Vài ngày sau, Triệu Việt liền cùng Lục Truy một đường tiến vào đối diện phủ nha, cùng lúc đó, Mộc Thanh Sơn cũng dọn dẹp bọc quần áo mang qua, bên ngoài chỉ nói là ngủ nhờ mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!