Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Trương đại bá sáng nay không biết bị cái gì kích thích, đang yên đang lành ở trong phòng mình định tự sát." Người đến thở hổn hển nói, "May mà được người phát hiện sớm, nên không xảy ra chuyện gì lớn, hiện tại ở thiện đường toàn bộ đều rối loạn, ai cũng đang nói về chuyện này."

"Tự sát?" Ôn Liễu Niên nhíu mày.

"Nhà Trương đại bá, là ngôi nhà lớn dưới tàng cây liễu ở thành Bắc?" Nha dịch bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy, chính là hắn." Người đến gật đầu, "Lúc trước vẫn luôn khỏe mạnh, hôm nay không biết là xảy ra chuyện gì, tự nhiên lại nghĩ quẩn như vậy."

Ôn Liễu Niên mang theo nha dịch, đi nhanh tới thiện đường tra xét.

Đại khái là vừa xảy ra chuyện, cho nên bên trong thiện đường so với bình thường loạn hơn, quản sự sau khi nghe được thông truyền, qua nửa ngày mới vội vàng chạy đến, "Không thể tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi."

"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi, "Vì sao ở trên đường nghe người ta nói trong thiện đường này có lão nhân muốn tự sát?"

"Hiện tại đã khuyên giải xong rồi." Quản sự đưa mọi người đến tiền thính, nói, "Nguyên nhân cũng không phải chuyện lớn gì. Tối hôm qua trong lúc ăn cơm, vài lão nhân trong lúc vô tình nói về thổ phỉ trong núi Thương Mang, đều nói đang mong đại nhân có thể sớm ngày mang binh đem chúng tiêu diệt sạch sẽ, kết quả bị Trương đại bá nghe được nên tự suy nghĩ nhiều.

Hắn vốn có nhi tử tên là Trương Sinh Thụy, mấy năm trước tự dưng mất tích, nghe nói là vào trong núi làm thổ phỉ, cũng có không ít người đã từng nhìn thấy."

"Trương bá khi còn trẻ nổi danh bướng bỉnh, lại sĩ diện, đại khái là nhất thời cảm thấy mất mặt." Người bên cạnh cũng nói, "Cho nên mới hồ đồ."

"Lão nhân gia hiện giờ không sao chứ?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Đã mời đại phu, không có việc gì." Quản sự nói, "Vừa uống thuốc xong thì ngủ, trước khi đại nhân tới ta đang dặn dò những lão nhân còn lại, sau này ngàn vạn lần đừng nhắc đến việc này, coi như chưa từng xảy ra."

Ôn Liễu Niên gật đầu, "Trương Sinh Thụy thực sự là đi làm thổ phỉ?"

"Tám chín phần là vậy." Quản sự nói, "Ta mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng mà trong thành thực sự có người tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tại thời điểm vị đại nhân tiền nhiệm còn đang giữ chức, có một đám thổ phỉ từng vào trong thành càn quét, thành Bắc từng nhà đều gặp phải tai họa, hơn nữa còn đi vòng qua Trương gia, lúc đó trong thành có khá nhiều lời đàm tiếu.

Trương đại bá cả đời ngay thẳng, không nghĩ tới đến lúc già rồi còn bị đâm một nhát vào cột sống, vì vậy dưới cơn nóng giận liền bán nhà cửa vườn tược, bảo là muốn ra bên ngoài xin ăn, là chúng ta khuyên can đủ điều mới đồng ý vào thiện đường."

"Thực sự là nghiệp chướng." Người còn lại thở dài, "Trương đại bá tuy nói hơi nóng tính, nhưng cũng là người đàng hoàng, không biết sao lại dưỡng ra một nhi tử như vậy."

"Quản sự có biết diện mạo Trương Sinh Thụy ra sao không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tất nhiên biết." Quản sự gật đầu, "Mọi người đều cùng lớn lên từ nhỏ, cũng xem như quen thuộc lẫn nhau."

"Như vậy thì tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Lát nữa ngươi cùng ta về phủ nha một chuyến, đem tướng mạo Trương Sinh Thụy vẽ ra nhìn thử xem."

Quản sự tất nhiên liên tục đáp ứng, đi theo Ôn Liễu Niên thăm hỏi qua các lão nhân trong thiện đường, lại đặc biệt chiếu cố Trương đại bá xong, liền cùng đến nha môn tri phủ. Tào Đại vốn đang ở sân sau phơi chăn, nghe được Tri phủ đại nhân cho mời còn tưởng là lại muốn vẽ tranh của mỹ nam tử.

"Hóa ra là Tào tiên sinh đến vẽ tranh a." Quản sự thấy xong cười nói, "Vậy thì không cần đến ta rồi, Tào Trương hai nhà vốn là hàng xóm đối diện."

"Muốn vẽ Trương Sinh Thụy?" Tào Đại nghe vậy cũng nói, "Vậy thì quả thực không cần miêu tả, ta với hắn lúc trước rất thân."

"Làm phiền tiên sinh." Ôn Liễu Niên giúp hắn trải giấy Tuyên Thành ra, sau đó cùng quản sự ngồi ở một bên nhỏ giọng tán gẫu, thảo luận một ít việc cải tạo thiện đường. Còn chưa đến một nén hương, thì một bức chân dung đã được hoàn thành.

Nam tử trên giấy khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí nhìn qua còn có chút nhát gan, thực sự không giống như là thổ phỉ, ngược lại trông như một người làm ăn nhỏ.

Quản sự gật đầu, "Quả là y như thật, Tào tiên sinh quả là một hoạ sư giỏi."

"Vẽ tranh người quen tất nhiên là vậy." Tào Đại đem bút rửa sạch sẽ, ngẫm ngẫm lại thở dài, "Chỉ là không biết hắn suy nghĩ cái gì, đang yên đang lành lại chạy đi làm thổ phỉ."

"Có phải là thổ phỉ hay không còn chưa chắc chắn, phải đợi có chứng cứ mới có thể xác định." Ôn Liễu Niên nói, "Việc này mong rằng hai vị tạm thời giữ bí mật."

"Tất nhiên." Quản sự cùng Tào Đại đều gật đầu, "Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định cái gì cũng không nói."

Sau mùng bốn, trong thành một ngày so với một ngày càng náo nhiệt hơn, Ôn Liễu Niên từ bên ngoài mời ba, năm gánh hát, tiểu thư, thư sinh thần tiên yêu tinh thay nhau diễn, cuối cùng cũng coi như đền bù xong chuyện tiếc nuối vì không có mỹ nam tử. Dân chúng ai ai cũng nói, từ khi được sinh ra cho tới bây giờ, trải qua một năm an ổn nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!