Phòng ngủ bài trí rất đơn giản, thậm chí so với trong nhà còn đơn giản hơn, chỗ tốt duy nhất chính là rộng rãi sáng sủa không ít, Mộc Thanh Sơn thắp nến, từ trên bàn lấy ra hai cái chén, nói trước, "Ta không biết uống rượu."
Thượng Vân Trạch cười cười, "Ta biết."
Vậy vì sao ngươi không đi tìm người khác… Mộc sư gia yên lặng nghĩ thầm.
"Rượu rất nhạt, sẽ không say được." Thượng Vân Trạch nhàn nhạt giúp hắn đánh bay vấn đề, "Uống thử xem."
Mộc Thanh Sơn đỡ lấy, lắc lắc trong tay, trong chén là chất lỏng trong suốt màu đỏ hồng, phảng phất còn mùi hoa nhàn nhạt.
"Đáng tiếc không có chén dạ quang." Thượng Vân Trạch nói, "Chỉ có thể uống như vậy."
Mộc Thanh Sơn cẩn thận uống một ngụm nhỏ.
"Thấy sao?" Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn nói, "Cũng không tệ lắm."
Thượng Vân Trạch nói, "Nói thật."
Mộc Thanh Sơn dừng một chút, sau đó thành thành thực thực nói, "Vẫn là uống trà tốt hơn."
Thượng Vân Trạch bật cười.
"Bảo chủ thứ lỗi." Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, "Ta quả thật không uống rượu."
"Không sao." Thượng Vân Trạch ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, "Uống rượu chú trọng là tâm tình, chỉ cần đúng người rồi, có hiểu rượu hay không cũng không sao."
Mộc Thanh Sơn cái hiểu cái không, lại cảm thấy nếu đã đồng ý cùng uống rượu, vậy ngồi không cũng không tốt lắm, vì vậy cái miệng nhỏ vẫn luôn nhếch lên.
"Tiểu Mộc." Thượng Vân Trạch dưới ánh nến nhìn hắn.
"Sao." Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu.
"Uống say thì phải làm sao bây giờ?" Thượng Vân Trạch ánh mắt si mê, âm thanh có chút khàn khàn.
"Bảo chủ uống say?" Mộc Thanh Sơn đặt chén rượu xuống, đứng lên, "Ta đến nhà bếp nấu chút canh giải rượu."
Thượng Vân Trạch đem người kéo lại.
Mộc Thanh Sơn có chút khẩn trương, ngươi ngươi ngươi tuyệt đối không nên say đó!
Khi còn bé hắn có một lần thấy đại ca uống rượu say, hơi doạ người.
Nhìn ánh mắt cảnh giác của hắn, Thượng Vân Trạch có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, "Sợ cái gì?"
Sợ ngươi đánh ta a! Mộc Thanh Sơn cẩn thận từng chút một nhìn hắn, "Bảo chủ trước tiên chờ ở đây, ta rất nhanh sẽ trở về."
"Không cần canh giải rượu gì đâu." Thượng Vân Trạch đặt cằm lên trên bả vai hắn, "Ngủ một giấc là tốt rồi."
"Thật sao?" Thấy hắn vẫn còn vài phần lý trí, Mộc Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ta mang ngươi trở về phòng."
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn gian nan đỡ hắn ra ngoài.
Thượng Vân Trạch rất muốn hỏi, trên đời này sao lại có người ngốc như vậy. Ngốc thì cũng thôi đi, lại còn cố tình… khiến người ta yêu thích như thế.
Thượng Vân Trạch thân hình cao lớn, lại uống rượu, đối với người tay trói gà không chặt như Mộc Thanh Sơn mà nói, muốn đỡ hắn trở về phòng hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Hai người một đường ôm ôm ấp ấp, rất vất vả mới đến phòng khách, lại nghe được trong phòng truyền đến một tiếng vang lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!