"Đây chính là Ân nhai hả?" Đứng ở chân núi, Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Ừm." Triệu Việt kéo áo choàng bọc kín hắn, "Năm đó sau khi sư phụ bệnh qua đời, các sư huynh đệ còn lại cũng lục tục rời khỏi nơi này, ốc trạch e là đã sớm thành một mảnh phế tích."
"Vậy cũng phải đến xem." Ôn Liễu Niên rất kiên trì, "Đó là nơi ngươi lớn lên."
Triệu Việt cười cười, nắm tay hắn, hai người chậm rãi bước lên trên núi.
"Còn nhớ lúc trước khi ở thành Thương Mang, ta từng đưa cho ngươi một cây sáo không?" Đang đi trên đường, Triệu Việt hỏi.
"Nhớ." Ôn Liễu Niên lấy từ trong ngực ra.
"Vẫn luôn mang ở trên người?" Triệu Việt ngoài ý muốn.
"Lúc sáng khi rời khách điếm, cố ý lấy ở trong bao phục ra." Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, "Ngươi đã nói qua, tương lai muốn mang ta đến Ân nhai xem chim tuyết."
"Trí nhớ thật tốt." Triệu Việt xoa bóp cằm hắn.
Tất nhiên phải tốt rồi. Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, mỗi một câu nói qua đều phải nhớ kĩ, sau đó lại chậm rãi thực hiện từng chuyện một.
Triệu Việt đem sáo ngọc để sát vào bên miệng thổi lên, thanh âm trong trẻo du dương. Một lát sau, vô số chim màu trắng từ dưới đáy vực bay lên, nhìn từ xa, giống như những đóa bông tuyết liên miên rơi xuống.
"Thật là đẹp." Ôn Liễu Niên cảm khái.
"Là Triệu sư huynh hả?" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng dò hỏi.
Triệu Việt kinh ngạc quay đầu, thì thấy một nam tử trẻ tuổi, mặt tròn tròn, vì thế cười nói: "A Viên?"
"Quả nhiên là sư huynh a." A Viên cũng kinh hỉ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Triệu Việt hỏi.
"Lúc trước sau khi sư phụ mất, ta theo Trương sư huynh cùng nhau xuống núi, bất quá ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa, về sau thì trở lại đây." A Viên nói, "Sống ở trên núi cũng thanh tĩnh một chút, hơn nữa năm ngoái vừa mới cưới tức phụ."
"Vậy thật sự là đáng chúc mừng." Triệu Việt cười vỗ vỗ hắn.
"Vị này chính là Ôn đại nhân hả?" A Viên mi phi sắc vũ nói, "Mỗi lần xuống núi chọn mua hàng hóa, đều nghe dân chúng nói qua, còn nói đại nhân là sao Văn Khúc hạ phàm, sờ sờ tay thì có thể thi đậu Trạng Nguyên."
"Quá khen quá khen." Ôn Liễu Niên liên tục khiêm tốn.
"Đáng tiếc bây giờ ta vẫn chưa có nhi tử a." A Viên rất là tiếc nuối, không biết để nương tử sờ sờ có tác dụng không.
Bởi vì có A Viên chăm sóc, cho nên ốc trạch trên núi vẫn là bộ dáng lúc trước, cũng không có quá nhiều thay đổi. Không chịu nổi lời mời nhiệt tình, hai người liền đáp ứng ở vài ngày, thuận tiện đi dạo khắp các nơi xung quanh Ân nhai, từ sơn cốc luyện công, đến thác nước tắm rửa, còn có đường tắt quanh co lén chuồn xuống núi, xem từng chỗ từng chỗ, năm tháng lúc trước cũng dần dần nối thành một chuỗi, chậm rãi hiện lên rõ ràng. Ôn Liễu Niên cười nói: "Nhìn không ra, hồi nhỏ ngươi hư hỏng như vậy."
Triệu Việt quát quát mũi hắn: "Ngươi không hư đâu ha."
Nhưng không giống như vậy. Ôn đại nhân gãi gãi mặt, ta là hư ngầm, người bình thường không nhìn ra.
Ở Ân nhai đến hết năm, lại quét mộ cho sư phụ, hai người cũng lên đường đến Truy Ảnh cung. Trước khi đi A Viên còn không cam lòng, đành phải nhờ Ôn Liễu Niên viết hai chữ 'Trạng Nguyên' dán ở trong phòng ngủ, cũng có thể để cho tức phụ nhìn mỗi ngày, mới lưu luyến không rời thả người đi.
Càng đến Thục Trung, thời tiết càng ấm áp, đợi đến khi tới cửa thành Vân Lam, đã là xuân về hoa nở, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa.
"Ôn đại nhân trở lại a !" Thủ vệ cửa thành mắt sắc nhìn thấy trước, lập tức kinh hỉ hô lớn thành tiếng.
Dân chúng còn lại nghe vậy cũng vội vàng quay đầu, vừa nhìn thấy người đến là Ôn đại nhân, vẫn cười tủm tỉm giống như lúc trước, mặc y phục trắng đứng ở phía trước, trắng nõn nhã nhặn lại thanh tú.
Vì thế người còn chưa kịp vào thành, thì đã bị dân chúng đoàn đoàn vây quanh, nói Đông nói Tây hỏi đủ thứ chuyện, tranh nhau chen về phía trước, có người còn nhanh chóng chạy về lấy điểm tâm đưa lại đây, ai cũng biết Ôn đại nhân thích ăn, này lại lặn lội đường xa, nghĩ đến hẳn là cũng đã đói bụng hồi lâu, vẫn là phải lót bụng trước.
"Vị này chính là Triệu đại đương gia?" Bà bà thẩm thẩm nóng bỏng giữ chặt tay Triệu Việt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!