Bờ bên kia lốm đốm u quang, càng lúc càng dày đặc, lúc đầu cho rằng là lửa quỷ, về sau lại phát hiện giống như là từng đôi mắt.
"Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy." Diệp Cẩn nhíu mày, nhìn thân hình tựa hồ có chút cao lớn, không giống loại thú tầm thường.
Tướng sĩ Sở quân dựng lên cung nỏ ở mép thuyền, tiễn phong dưới ánh trăng phiếm ra lam quang u u, toàn bộ đều được tẩm kịch độc.
"Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phàm nói, "Bờ bên kia những cặp mắt càng lúc càng nhiều, nhìn số lượng ít nhất có trên một trăm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên."
"Đốt lửa !" Sở Uyên quyết định rất nhanh.
Mười chấn thiên hỏa pháo đồng thời được châm dây dẫn, tiếng gầm rú cơ hồ muốn chấn điếc tai, vô số bùn đất tảng đá bị khí lưu dẫn lên giữa không trung, rồi như một cơn mưa lớn đánh ập vào mặt biển, ánh lửa ở bờ bên kia dấy lên hừng hực, đem nước biển nhiễm lên một tầng kim hồng.
"Này..." Nương theo liệt hỏa bất diệt, cuối cùng Diệp Cẩn thấy rõ tình trạng bờ bên kia, dưới hai mắt màu xanh đen, là gương mặt dữ tợn đến nhìn không rõ ngũ quan, toàn thân làn da phiếm ra ngân quang, so lệ quỷ càng khiến người ta lạnh sống lưng.
"Là hải hầu tử !" Một đầu khác, Ôn Liễu Niên cũng phát hiện dị trạng.
"Vật quái quỷ gì vậy?" Triệu Việt hỏi.
"Sách cổ có ghi lại, nếu có người gặp tai nạn trên biển mà hồn phách không tan, thì sẽ biến thành hải hầu." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chỉ nói vật này rất hung tàn. Chung quy ai cũng không rõ ràng bên trong biển sâu rốt cuộc có quái vật gì, có thể bị Thanh Cầu tìm được thuần hóa cũng không kỳ quái."
Ám vệ và đội tiên phong Sở quân một đường đi theo hai người đến cũng lập tức chuẩn bị tinh thần, nắm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn vài con quái vật đối diện trên thuyền kia.
Một tay Triệu Việt ôm chặt Ôn Liễu Niên, một tay còn lại nắm chặt chuôi Tế Nguyệt đao.
Ôn Liễu Niên gắt gao nắm chủy thủ, vẻ mặt cũng rất là khẩn trương.
"Là Sở Thừa." Triệu Việt thấp giọng nói.
Ôn Liễu Niên lại nhìn về phía trước, quả nhiên liền thấy phía sau lưng hải hầu tử, có một người đang đứng, trong tay cầm đuốc, chiếu rọi ra một khuôn mặt âm lãnh.
Ôn Liễu Niên nói: "Có muốn đến ôn chuyện không?"
Triệu Việt buồn cười: "Nhìn qua, hắn hẳn là không muốn nói chuyện với ngươi."
Thử xem sao, nói không chừng có thể lừa gạt được. Ôn Liễu Niên hắng cổ họng, vừa mới chuẩn bị thân thiết chào hỏi, đột nhiên Sở Thừa hô to một tiếng, âm thanh ở trong màn đêm hiện rõ vẻ thê lương.
Ôn Liễu Niên sợ hết hồn, không tự giác liền run rẩy một chút.
Ám vệ cảm khái, quả thực rốt cuộc vẫn là người đọc sách, rất đáng giá được đại đương gia hảo hảo bảo hộ trong lòng. Nghe được tiếng kêu to của Sở Thừa, hải hầu tử giống như nhận được hiệu lệnh, liên tiếp 'vù vù' nhảy vào trong nước, nháy mắt liền biến mất không thấy. Triệu Việt khẽ nhíu mày, đội tiên phong Sở quân ở phía trước cũng đã kinh hô lên tiếng.
Bên dưới mép thuyền, một con hải hầu thân hình cực lớn đột nhiên thẳng tắp từ dưới biển nhảy lên, giống như thằn lằn dán ở trên thân thuyền, cẳng tay dùng sức đập phá, chỉ chốc lát đã tứ phân ngũ liệt, nước biển chảy xiết ào ào đổ vào trong khoang thuyền, dưới sự công kích mãnh liệt, cả chiếc thuyền trong nháy mắt cơ hồ bị phá nát.
"Mẹ nó." Ám vệ thầm mắng một câu thô tục, roi sắt trong tay chợt lóe hàn quang, gắt gao cuốn lấy một con hải hầu tử khác, ầm ầm quăng trở về trong biển.
Sở Thừa đứng ở trên thuyền cười to, mấy chục con hải hầu cực lớn ở trong nước giống như quỷ mỵ, phá hủy thêm một chiếc thuyền hầu như không còn, tướng sĩ Sở quân tướng lập tức bị rơi vào trong nước, vật lộn với nó bằng tay không. Triệu Việt gắt gao bảo hộ Ôn Liễu Niên ở trong lòng, Tế Nguyệt đao mang theo tiếng rít gào và nội lực cực lớn xuyên vào trong nước biển, một đám hải hầu tử đang có ý đồ trèo lên boong thuyền bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ bị chấn gãy tứ chi.
Tê tâm liệt phế đau đớn mang đến càng nhiều cừu hận, hải hầu càng điên cuồng phản công đến đây, hơn mười con cùng nhau nhảy ra mặt biển, tầng tầng nện ở trên boong thuyền.
Con thuyền lung lay sắp ngã, Ôn Liễu Niên khẩn trương nhắm chặt mắt, Triệu Việt nói nhỏ một câu "Đừng sợ" bên tai hắn, thì đan chân đạp lên rào chắn, ở trên không trung giơ đao chém giết mấy con hải hầu dẫn đầu, nương theo cột trụ rớt trên mặt biển phóng qua, vững vàng dừng ở trên thuyền lớn của Sở Thừa.
"Tự tìm đường chết." Sở Thừa cười âm trầm, dư quang Ôn Liễu Niên thoáng nhìn đến những đốm hàn quang trên boong thuyền, vì thế chặn lại nói: "Có ám khí !"
Vừa dứt lời, mấy trăm mũi tên nhọn liền từ trong ám hạp phá gió lao ra, ám vệ thấy thế đại kinh thất sắc, Triệu Việt cũng đã thả người nhảy lên trên, một chưởng đánh gãy cột trụ, cột gỗ dày cộm nặng nề mang theo cánh buồm ầm ầm rơi xuống, cách trở mưa tên ở bên ngoài.
Ôn Liễu Niên kinh hồn chưa định, vừa tính toán dặn dò hắn phải cẩn thận, Triệu Việt cũng đã lao xuống, tay phải hàn quang chợt lóe, huyết quang liền phóng thẳng lên cao.
Đầu bay lên giữa không trung rồi lại rơi xuống, bên trong ánh mắt tựa hồ còn tràn ngập khiếp sợ, bên trên boong thuyền, thân hình Sở Thừa lay động vài cái, rồi sau đó liền thẳng tắp ngã xuống.
"Đừng nhìn." Triệu Việt siết chặt cánh tay trái, Ôn Liễu Niên gắt gao nắm ống tay áo của hắn, trong đầu tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn vẫn chưa hồi hồn, cả người đã bị hắn mang theo rơi xuống trên một con thuyền khác, vì thế càng choáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!