Điểm tâm là bánh bao đậu phụ cùng cháo, thím làm cơm từ trước đến nay vẫn luôn rất thích Mộc Thanh Sơn, vì vậy lại cho hắn nhiều thêm một muỗng thịt bằm. Còn chưa ăn được hai miếng đã thấy Thượng Vân Trạch đẩy cửa tiến vào nhà ăn.
"Thượng bảo chủ." Mộc Thanh Sơn cười híp mắt chào, "Sớm."
"Sớm." Thượng Vân Trạch ngồi đối diện hắn, nhìn qua bát một cái, "Nước dùng ít vậy."
"Nhà bếp còn có mỳ cay, là bột tiêu cùng ớt từ Thục Trung mang tới." Mộc Thanh Sơn nói, "Đại nhân cùng ám vệ đều rất thích, bảo chủ cũng có thể nếm thử một lần."
"Không ăn." Thượng Vân Trạch hỏi, "Ngươi tính khi nào mang ta về nhà?"
"Ăn xong điểm tâm là có thể đi." Mộc Thanh Sơn nói, "Vừa vặn còn có thể giúp tẩu tử chuẩn bị cơm tất niên."
"Ừm." Thượng Vân Trạch tiếp tục nhìn hắn ăn bánh bao, qua một lát lại hỏi, "Có thích ngọc bội không?"
"Ngọc bội gì cơ?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy khó hiểu.
Thượng Vân Trạch bị nghẹn một chút, "Tối hôm qua đặt ở bên giường ngươi, không thấy?"
"Có sao?" Mộc Thanh Sơn buồn bực.
Thượng Vân Trạch: …
Sớm biết như vậy, tối hôm qua nên trực tiếp quấn vào cổ tay của hắn, hoặc treo luôn ở đầu giường.
"Không chú ý tới." Mộc Thanh Sơn thành thật nói, qua một lúc lại thấy có chút kỳ quái, "Đầu giường của ta sao lại có ngọc bội?"
Thượng Vân Trạch sờ mũi một cái, "Đưa cho ngươi, lấy lộc tết."
Mộc Thanh Sơn càng giật mình, "Bảo chủ đêm qua có tới phòng của ta?"
Thượng Vân Trạch bắt đầu hối hận vì chọn cái đề tài này.
Thấy hắn không nói lời nào, Mộc Thanh Sơn cũng không hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục im lặng húp cháo, chỉ là đáy mắt rõ ràng tràn ngập nghi hoặc.
Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, "Tiểu Mộc."
"Sao?" Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn.
Thượng Vân Trạch bình tĩnh nói, "Bùa hộ mệnh của ngươi bị ta làm mất rồi, nên ta bồi thường cái mới."
Ám vệ ngoài cửa đều tan nát cõi lòng, còn tưởng rằng có thể nghe được câu kinh thiên động địa khó lường gì đó, phải biết rằng chúng ta ngay cả mỳ cũng không ăn mà chạy đến giúp vui, kết quả lại biến thành bồi thường vật đã mất.
Có cảm giác bị lừa dối trầm trọng.
"Như vậy a." Mộc Thanh Sơn bừng tỉnh, lắc đầu nói, "Bảo chủ không cần khách khí như thế, khối ngọc kia cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, làm mất thì bỏ đi."
"Không được." Thượng Vân Trạch rất kiên trì, "Ngươi nhất định phải nhận, bằng không lương tâm ta sẽ cắn rứt."
Mộc Thanh Sơn xuất phát từ nội tâm tán thưởng, "Bảo chủ thật sự là người tốt."
Thượng Vân Trạch: …Nếu như có thể, hắn ngược lại là muốn liều mạng làm người xấu một lần.
Nhưng là chỉ là 'muốn' mà thôi.
Bởi vì không phải người đọc sách nào cũng đều có thể giống như Ôn đại nhân, đấu đá khắp nơi nội tâm dũng mãnh như vậy.
Có người quá ngốc, nên mình cũng chỉ có thể tiếp tục chờ.
Ngọc bội mà Thượng Vân Trạch bồi thường là một tiểu lão hổ, màu sắc so với miếng ngọc lúc trước càng trong xanh hơn, chạm trổ thì đẳng cấp hơn không chỉ một bậc, Mộc Thanh Sơn hơi chột dạ, cảm thấy giống như mình đã chiếm tiện nghi lớn của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!