Chương 9: (Vô Đề)

Hắn không chỉ lén hái hoa mai cho ta, còn đặc biệt đi tìm người xin khoai lang, chôn vào than hồng đêm trừ tịch, đợi đến nửa đêm nướng chín, đích thân bóc cho ta ăn.

Đó thực sự là một đêm giao thừa ngọt ngào.

Đông qua xuân tới, thời gian trôi vùn vụt, thoáng chốc đã là mùa hạ năm thứ hai.

Tháng sáu nóng bức khó chịu, ban đêm Tiêu Dịch đọc sách, ta phải quạt cho hắn, đuổi muỗi.

"Ngày xưa là tiểu phiến vỗ đom đóm, giờ thì thành vỗ muỗi bay, ta cho ngươi bay! Bốp—"

Chìm vào bóng tối.

Ta ngẩn ra, vung tay:

"A, ta lại mù rồi sao?"

Tiêu Dịch lặng im một lúc:

"Ngọn nến bị ngươi tắt mất rồi."

Hắn lại thắp nến.

Đêm oi nồng, ta lấy tập chữ của hắn làm quạt, quạt đến kêu phần phật, mồ hôi vẫn chảy ra.

Thấy hắn đang chăm chú đọc sách, ta lén cởi áo ngoài, bên trong chỉ còn váy lụa mỏng.

Nhưng vừa cởi ra, liền bị khoác lại.

Tiêu Dịch cầm quyển sách, mắt không liếc sang bên:

"Nam nữ khác biệt, phải giữ lễ pháp. Huống hồ ta đang tuổi thiếu niên, khí huyết chưa ổn, kiến thức chưa rộng, phải biết tự trọng."

Hắn lải nhải không dứt, càng nói càng khiến ta nóng hơn.

"Chẳng lẽ ngươi không nóng sao?"

Ta bất chợt ghé sát lại:

"Trán ngươi đầy mồ hôi rồi kìa…"

Tiêu Dịch vụt đứng lên, hơi thở dồn dập:

"Ngươi, ngươi xuống đi."

Không biết hắn bị làm sao, lúc này lại khách khí với ta.

Ta cũng chẳng kịp để ý.

Nghe cung nhân kháo nhau nói có giếng cạn bốc mùi thối, tim ta lập tức thắt chặt.

Đó chính là t.h. i t.h. ể bị ném xuống giếng năm ngoái.

Nửa đêm ta lén chạy đến, đổ tro cây cỏ xuống giếng, không ngờ lại bị người bắt gặp.

Bóng người ấy làm ta hoảng đến mất thăng bằng, suýt ngã vào giếng, chính hắn đưa tay kéo ta lại.

Dựa vào ánh trăng lờ mờ, ta nhận ra đó là lão thị vệ năm ngoái từng cứu ta.

Hắn đỡ ta đứng vững, rồi nhìn xuống giếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!