Đợi ngươi hai mươi lăm tuổi, sẽ chẳng còn chê ta béo nữa đâu.
Ăn xong, hắn rửa bát đũa, rồi ra trước cửa sổ luyện chữ.
Ta ngồi ở hành lang, tận hưởng ánh xuân.
Không lâu sau, tin dịch bệnh nơi biên cương truyền đến kinh thành, dân lưu tán khắp nơi nhưng bị chặn ngoài thành.
Thời điểm này, Tạ Trường Ẩn hẳn đang ở biên giới.
Ngày trước chàng thường nói ta còn là đứa trẻ, nay ta với chàng cũng không cách mấy tuổi, nếu ra khỏi cung, nói không chừng có thể…
Nhưng xuất cung nào phải chuyện dễ.
Đặc biệt khi chủ tử của ngươi là kẻ bần hàn nổi danh trong cung.
Cánh cửa cung kia, đại cung nữ của Quý phi, hay tiểu thái giám của Nhị hoàng tử, đều có thể dựa vào lệnh bài mà thong dong xuất nhập.
Chỉ ta vừa đến là bị quát đuổi đi.
Có lần, bị mấy thái giám của Nhị hoàng tử nhắm tới, lừa vào chỗ tối rồi động tay động chân.
May mà ta la lớn cầu cứu, được lão thị vệ đi ngang cứu giúp.
Khi ấy ta cố tỏ ra điềm nhiên, quay về mới trốn một mình khóc thầm.
Sau đó Tiêu Dịch đặt một hộp sơn son lên bàn.
"Phụ hoàng ban thưởng nhân ngày lễ. Ta không thích ngọt, mang về cho ngươi."
Ta khẽ đáp chẳng muốn ăn, quay người định rời đi.
"Chẳng phải ngươi bảo cơm cung khó nuốt đến gầy đi sao?"
Hắn kéo cổ tay ta lại, phát hiện chỗ ấy có vết thương, mắt còn khóc sưng.
Tiêu Dịch biết chuyện, mặc ta ngăn cản, xông thẳng đến điện Nhị hoàng tử, tự mình đánh bọn thái giám kia một trận.
Sau đó bị hoàng đế phạt quỳ suốt ngày đêm, đầu gối xanh tím, mấy hôm không đứng nổi.
Ta vừa bôi thuốc cho hắn, vừa khóc.
Nhiều khi tay run, thuốc nhỏ vào mắt, càng khóc dữ hơn.
Một chiếc khăn bị ném vào lòng ta.
"Ta đâu có vì ngươi! Ta chỉ có mỗi một cung nữ là ngươi, bọn chúng còn dám ức h**p, chẳng khác nào không coi ta ra gì."
"Vốn đã chẳng ai coi ngươi ra gì rồi."
Tiêu Dịch im bặt.
Ta vội chữa: "Nhưng ta thì lúc nào cũng coi ngươi ra gì."
Hắn mới hừ nhẹ, nghiêng mặt đi.
Ngay sau đó, ta bôi thuốc lên gối hắn, đau đến mức hắn bật kêu.
"Ngươi có nhẹ tay không thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!