Chương 5: (Vô Đề)

Đau đến cực điểm, ta bật thốt ra:

"Ta là thê tử tương lai của ngươi. Bên hông phải, dưới ba tấc có một nốt ruồi son!"

Không khí bỗng chốc lặng ngắt.

Thiếu niên nghiến răng ken két:

"Ngươi đã lén nhìn ta tắm bao lâu rồi?"

"Ta… ta không có trộm nhìn!"

Ta còn phải nhìn trộm sao? Ta có thèm đâu.

Tiêu Dịch tự cho là nhìn thấu tâm tư ta:

"Nghe nói hậu cung có vài cung nữ tâm thuật bất chính, chuyên thích quyến rũ những hoàng tử thất sủng. Nhưng ta dẫu có sa sút, cũng chẳng coi trọng ngươi."

Ta ngẩn ngơ: "Vì sao?"

Sau này khi ngươi làm hoàng đế, đâu chỉ coi trọng ta, còn suốt ngày…

Thiếu niên cười lạnh: "Ngươi không soi lại mình bao nhiêu tuổi rồi sao?"

Ta: "…"

Tiêu Dịch thu dao, nhấc xác c.h.ế. t lên, sắp ra cửa thì như chợt nhớ ra, quay đầu nhìn ta.

"Ngươi, lại đây. Đổi y phục đi, mặc như kẻ điên trốn khỏi lãnh cung, lỡ bị người ta trông thấy, sẽ bị đánh chết."

Ta thay y phục của nữ tử kia, hắn lại ném cho ta một tấm bài.

"Cầm lấy."

Ta đón bằng hai tay, là thẻ ngọc khắc chữ.

"Về sau lấy tên nàng mà đi lại đi."

Ta nhìn chằm chằm vào hai chữ xa lạ kia, toàn thân như bị sét đánh.

"Ta là… A Kiều…?"

Tiếng động vang lên phía trước.

Ta sững sờ ngẩng lên.

Chính là âm thanh xác c.h.ế. t bị Tiêu Dịch ném vào giếng, dội lại trầm nặng.

Y phục hoàng hậu mà ta vừa mặc cũng bị hắn vứt theo.

"Ta không muốn làm A Kiều."

Ta ném tấm bài trả hắn.

Tiêu Dịch lại ném về:

"Nàng vốn lạ mặt, ít người nhận ra. Huống chi giờ đã chết, nếu ngươi không mượn thân phận này, người khác sẽ đến tra. Ta thì không sao, nhưng ngươi chắc chắn chết."

"Vậy tên này khó nghe quá, đổi cái khác đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!