Chương 35: (Vô Đề)

Mà ta đã chịu mang tiếng nhơ nhuốc ấy, hắn lại không chịu cùng ta qua đêm, chẳng phải ta thiệt lớn rồi sao?

Thế là ta ép Tạ Trường Ẩn múa một điệu kiếm.

Hắn múa trong ấm ức, chẳng tình nguyện.

Mà ta không chỉ tự mình xem, còn gọi Tiểu Hà đến xem, thì thầm với nó, cơ hội được nhìn phụ hoàng ngươi múa kiếm không nhiều đâu.

Nhờ bán rẻ sắc diện, Tạ Trường Ẩn bị ta giữ lại.

Hắn cùng A Kiều trêu đùa, bỡn cợt nhau.

"Ngươi là nữ nhân xấu xa, ngươi căn bản chẳng hề yêu ta."

Ta vào thay thuốc cho hắn, nghe thấy câu quen thuộc ấy, nhớ lại tháng ngày xưa, bất giác bật cười.

"Làm Nguyên đại phu chê cười rồi."

Thấy ta bước vào, Tạ Trường Ẩn chợt lúng túng.

Ta nhìn hắn vài lần, giọng điệu mơ hồ:

"Không sao, để ta xem vết thương của ngươi."

Ngay trước mặt A Kiều, ta cởi áo hắn, đích thân bôi thuốc.

Khi đầu ngón tay ta chạm vào da thịt, Tạ Trường Ẩn đã cứng người.

Hắn sợ bị A Kiều nhìn ra chút manh mối nào, dù ta và hắn rõ ràng trong sạch.

Nhưng A Kiều không nhận ra.

Nàng quá tin ta.

Không ai hiểu rõ hơn ta, A Kiều sẽ không hoài nghi Nguyên cô cô.

Bởi năm Vĩnh Ninh mười lăm, công chúa Khương quốc, Khương Hoàn, đến Đại Ngu, vị đại phu chữa mắt cho nàng chính là ta.

"Công chúa điện hạ, người có thể mở mắt rồi."

Ta ngồi bên giường, thu ngân châm, mỉm cười rạng rỡ nhìn nàng.

"Ngươi là?"

"Ta là vu y Đại Ngu phái đến chữa bệnh cho điện hạ. Ta họ Nguyên, họ đều gọi ta một tiếng Nguyên cô cô."

Người đầu tiên Khương Hoàn thấy trong đời này, là chính Khương Hoàn bốn mươi hai tuổi.

Nàng cúi đầu nhìn đôi tay dang ra, gương mặt ngời lên niềm vui khẽ khàng.

"Ta có thể đi tìm hắn rồi."

Ta đưa dải lụa cho nàng.

"Công chúa điện hạ, mắt ngài vừa mới khỏi, ngoài kia còn tuyết rơi, cẩn thận kẻo tổn hại lại mắt."

"Đa tạ, Nguyên cô cô."

Khương Hoàn ôm ta đầy cảm kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!