Chương 34: (Vô Đề)

"Nương, người có cô đơn không?"

Ta bảo nó là ta sẽ không.

Nếu ta không thể trở về bên Tiêu Dịch, ít nhất nữ nhi hắn có thể.

Nhưng sau khi Tiểu Hà đi rồi, ta vẫn lén khóc suốt một đêm.

Không còn cách nào khác, đó là lẽ thường tình.

Từ ấy, Tiêu Dịch, A Kiều và Tiểu Hà, một nhà ba người sống trong Nhược Thanh điện.

Còn ta đứng trong góc tối không ai để ý, bình lặng trông nom họ.

Ta biết A Kiều bị Chi Vương uy h**p, muốn nàng làm thiếp.

Ta liền gọi Tiểu Hà đến giải vây, rồi cố ý để Tiểu Hà lỡ lời.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười một, vì cứu A Kiều, Tiêu Dịch bị đánh sáu mươi trượng, toàn thân đầy máu, được khiêng về Nhược Thanh điện.

Ta vội vàng chạy đến, đầu ngón tay vừa chạm vào khung cửa, đã nghe giọng thiếu niên trong phòng nghẹn ngào:

"Từ nay về sau, nàng là người đường đường chính chính của ta. Nàng thích ta, được không?"

Qua khe cửa, ta nhìn thấy Tiêu Dịch đầy thương tích.

Hắn thận trọng nhìn chằm chằm A Kiều, trong mắt tràn đầy chờ mong.

"Không được, ngươi và hắn là cùng một loại người."

Sắc mặt Tiêu Dịch thoáng chốc trắng bệch.

"Thì ra… không phải không thích ta… mà còn rất ghét ta."

Không.

Ta chưa từng ghét ngươi.

Ta không kìm được đẩy cửa bước vào, kinh động cả hai.

A Kiều đỏ mắt, chạy vụt qua ta mà đi.

Ta nhìn vết thương đầy m.á. u trên người hắn, cẩn thận băng bó.

"Nguyên cô cô vì sao thích ta?"

Ngón tay ta khựng lại, giọng run run:

"Cái gì?"

Tiêu Dịch mặt không đổi sắc:

"Nếu ngươi đến gần A Kiều là vì cứu nữ nhi, thì đến đây thôi."

Hắn gắng gượng nghiêng mình nhìn ta, giọng lạnh lùng:

"Trong lòng ta chỉ có A Kiều, ta không muốn thấy cái thứ đó trong mắt ngươi nữa."

"Cái thứ đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!