Chương 33: (Vô Đề)

Tỉnh lại, đã thấy mình trong địa lao u tối.

"Nghe nói ngươi từ Lăng Châu đến?"

Nước lạnh dội xuống, toàn thân ướt đẫm, ta thẳng mắt nhìn kẻ trước mặt.

"Thì ra là ngươi."

Tiêu Dục nghi hoặc nhìn ta:

"Ngươi nhận ra ta?"

Ta ngẩng cằm, lạnh lùng cười.

"Ai mà không nhận ra ngươi? Nhị hoàng tử đương triều Đại Ngu, đích tử của Quý phi… Không ngờ kẻ độc chiếm thuốc lại là ngươi."

Tiêu Dục thản nhiên nhìn ta.

"Đã thế, càng không thể để ngươi sống."

Dây thừng siết chặt cổ ta.

Ta nghẹt thở, mặt đỏ bừng, mắt trừng hắn.

"Đợi ôn dịch Lăng Châu lan rộng, ta vừa có thể ngầm vơ vét, lại vừa dẹp dịch bệnh, giúp ta tiến lên Đông cung, sao có thể để một thôn phụ như ngươi cản trở?"

Ngay lúc choáng váng, có kẻ thuộc hạ đến bẩm.

"Nhị điện hạ, hôm nay Ngũ điện hạ đã dâng thuốc trị ôn dịch!"

Tiêu Dục chấn động: "Sao hắn có phương thuốc?"

Nhân lúc dây thừng lỏng, ta vội nói:

"Điện hạ, nay sự việc đã vậy, đợi Hoàng thượng gom thuốc, tất tra ra việc này có liên quan đến ngài! Chi bằng chủ động lãnh mệnh, giành công đầu!"

Tiêu Dục nghe vậy, phất tay khẽ.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta th* d*c, giật dây thừng, quỳ xuống.

"Dân nữ, vu y họ Nguyên, sư thừa Sở Vu."

Năm Vĩnh Ninh thứ mười, khi ta quay lại Lăng Châu, ta đã là thủ hạ của Tiêu Dục.

Tạ Trường Ẩn trao trả Tiểu Hà cho ta.

"Nguyên cô nương, đạo bất đồng bất tương vi mưu, chúng ta từ đây biệt ly."

Hắn mang Khương Hoàn rời đi, hướng về Khương quốc.

Ta và Tiểu Hà đứng yên tại chỗ, nhìn theo họ, cho đến khi chẳng còn thấy nữa.

Ta mới ngồi xổm xuống, ôm con gái, hỏi:

"Ở bên phụ thân, con vui không?"

Con bé đưa tay lau nước mắt, thật lâu mới khẽ đáp: "Vui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!