Chương 31: (Vô Đề)

Ta lùi lại, ánh mắt cảnh giác:

"Ngươi là ai?"

Lão già hoảng hốt thất sắc.

"Ngài không nhận ra ta sao? Ta là hậu duệ của vu nữ Sở quốc đó, lúc ta còn nhỏ, ngài còn từng bế ta nữa mà."

Hắn lôi từ dưới gầm giường ra một bức họa cuộn, chậm rãi mở trước mặt ta.

Trong tranh chính là ta.

"Nghìn năm trước, trăm vị Sở vu y, tản mác khắp các triều đại, bị bao vây g.i.ế. c chóc. Trong giờ phút ấy, là ngài đến cứu họ, được tôn làm Chấp So. Ngài còn để lại bức họa này, nói đây là kiếp nạn định mệnh của ngài, truyền đời Sở vu phải cứu bằng được nếu gặp người trong tranh."

Ta nhận lấy bức họa, ngắm nhìn kỹ.

Hồi lâu sau, ta liếc lão già một cái, rồi tùy tiện ném bức tranh sang bên cạnh.

"Đáng tiếc làm ngươi thất vọng rồi, ta không phải người ngươi tìm."

Lão nhặt bức họa lên, đặt cạnh ta mà đối chiếu:

"Kỳ lạ quá…"

Ta đưa tay sờ ngực, vết thương vậy mà đã lành.

Chậm rãi đưa tay xuống, áp lên bụng.

"Yên tâm, đứa bé của ngươi vẫn còn."

Lão nói.

Ta thở phào một hơi dài.

"Có điều mũi tên ở chân trái ngươi đã cắm sâu vào xương, sau này e rằng đi đứng sẽ khập khiễng."

Ta ấn lấy chân trái, gượng xuống giường.

"Không sao."

Đẩy cửa gỗ, trước mắt toàn một màu trắng.

Tuyết lớn như lông ngỗng, gió lạnh rít gào, tóc dài bị thổi tung.

"Giờ là năm nào?"

Nhìn bốn phía, núi non dày tuyết, trời đất mênh m.ô.n. g trắng xóa, chẳng thấy cả một bóng chim.

"Vĩnh Ninh năm thứ ba."

Sao lại còn sớm hơn lần trước bảy năm?

Ta cúi đầu, bật cười bất lực.

"Xong rồi, phụ thân ngươi chỉ hơn ngươi có năm tuổi."

Hiển nhiên, ta không thể ôm con đi tìm Tiêu Dịch mới năm tuổi để nhận cha.

Đành phải ở lại nơi này dưỡng thai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!