"A Kiều tỷ tỷ…"
Ta đưa tay đẩy mặt hắn ra, nhìn hắn nửa cười nửa giận.
"Trước kia ta còn nghĩ, điện hạ chưa từng gọi ta là tỷ tỷ, hóa ra là do ta dạy chàng."
Hắn ho nhẹ một tiếng:
"Vì nàng nói nàng thích nghe."
Ta không nhịn được bật cười:
"Phu quân, ta thích chính là chàng."
Tạ Trường Ẩn nghe tiếng gọi này, chẳng còn để ý gì, một tay kéo ta vào, cúi đầu hôn mạnh.
"Đợi A Hoàn thành thân, chúng ta sẽ về Giang Nam sống, làm cặp phu thê bình thường."
Hắn lại không nhận ra tiếng mở cửa rất khẽ.
"Được thôi, phu quân…" Ta đè hắn xuống dưới, giường kêu kẽo kẹt rung lên.
Trong phòng vang lên tiếng hoảng hốt.
Tạ Trường Ẩn áo quần tả tơi, qua màn lụa xanh nhìn ra ngoài.
Khương Hoàn mười bảy tuổi đứng ở cửa, trong tay cầm dải băng che mắt, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt.
Ta không khỏi thầm tán thưởng, năm đó ta quả nhiên đúng là một đóa bạch liên hoa yếu đuối, trách sao không giữ nổi Tạ Trường Ẩn.
"A Hoàn! Sao nàng lại đến đây?"
Tạ Trường Ẩn vội đẩy ta sang một bên, lập tức xuống giường.
Khương Hoàn quay đầu bỏ chạy.
Ta cũng vội nhảy xuống.
"Tạ Trường Ẩn, chàng đứng lại! Chàng không thể cưới nàng, có đuổi theo thì cũng làm được gì?"
Bước chân hắn khựng lại, dừng ở cửa, nắm chặt bàn tay.
Khương Hoàn đi rồi, Tạ Trường Ẩn đứng rất lâu bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy.
"Nàng chỉ muốn nhìn ta, sao phải tổn thương nàng đến thế?"
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Tạ Trường Ẩn, chàng còn chưa biết, ta đâu chỉ muốn nhìn chàng.
Ta muốn cùng chàng suốt đời không rời.
Ngày ấy là vậy, bây giờ cũng thế.
"Sao vừa thấy nàng, chàng đã đẩy ta ra? Chẳng lẽ chàng cũng thích người trẻ, là ta già rồi sao?"
Hắn cười bất đắc dĩ:
"Ta nào có giống nàng, đừng lấy lòng mình mà suy người. A Hoàn là thê tử ta nhìn lớn lên, là A Kiều tỷ tỷ thuở nhỏ. Nàng ấy hiền lành ngoan ngoãn, khiến người thương xót, huống chi… huống chi sau này còn nhiều ngày chịu ấm ức…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!