Chương 24: (Vô Đề)

18

Ta sững sờ một lúc.

Bỗng dưng ta hiểu ra điều mà Tạ Trường Ẩn gọi là yêu cầu quá đáng:

"... Ngươi nhớ phải từ chối ta."

Mà tất cả những việc này đều từng xảy ra rồi, vậy rốt cuộc ta có từ chối hắn hay không?

Tiêu Dịch bóp cằm ta, ép sát lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, hơi thở gần kề.

"Khó xử đến thế sao? Ta đang cho ngươi cơ hội, để ngươi dỗ dành ta. Ngươi chẳng phải từng nói, ngươi thích ta sao?"

Thật ra cũng không khó xử.

Nhưng Tạ Trường Ẩn bảo ta phải từ chối hắn… để không làm thay đổi quá khứ, ta có nên từ chối hay không?

Hơn nữa, ta với hắn vốn không thuộc cùng một thời không, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì trục trặc không?

Ta quỳ trên giường, cúi người dập đầu.

"Điện hạ, ngài mới mười tám tuổi, còn ta đã là một cung nữ hai mươi chín tuổi rồi, sao có tư cách hầu hạ ngài?"

Hắn cụp mắt: "Ngươi chê ta tuổi nhỏ?"

Ta ngẩng đầu:

"Không, là ta đã lớn tuổi rồi."

Hắn bật cười khẩy:

"Ngươi chỉ thích lão già tâm tư ý mã kia thôi."

Ta im lặng.

Tự mình mắng mình, ngươi vui thì được rồi.

Ánh mắt hắn bỗng khựng lại, nhìn thấy dấu đỏ bên cổ ta, là do Tạ Trường Ẩn vô tình để lại.

Sau đó hắn cười tự giễu.

"Chẳng trách dạo này ngươi tâm trạng tốt, ta còn tưởng quan hệ của chúng ta lại tiến thêm một bước…"

Hắn dùng tay kia giật mạnh cổ áo, để lộ hình xăm đào hoa tinh xảo.

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi." Hắn nhìn ta thật sâu, giọng nghẹn lại, từng chữ nặng nề: "Ngươi có coi tấm chân tình của ta là trò tiêu khiển không?"

Ta nhìn vào mắt hắn, tim ta gần như bị khoét rách ra.

Tiêu Dịch thở dài, rơi lệ, dứt khoát đứng dậy, xuống giường bỏ đi.

"Điện hạ!"

Tiếng gọi của ta níu hắn lại, hắn quay đầu, ánh mắt hơi sững.

Ta quỳ trên giường, nhìn thẳng hắn, hai tay đặt nơi eo, từ từ tháo đai lưng.

Y phục men theo vai trượt xuống im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!