Chương 23: (Vô Đề)

Tạ Trường Ẩn ôm chặt lấy ta, cúi đầu dụi vào cổ ta, khẽ gọi từng tiếng "A Triều tỷ tỷ".

Ta vỗ lưng hắn, nhưng cuối cùng vẫn phải đẩy ra.

"Cái đó… ta còn phải đi dỗ đứa nhỏ kia nữa."

Hắn chậm chạp gật đầu.

Ta bèn quay đi.

Người phía sau bỗng thốt lên, gọi ta, giọng do dự:

"A… ta trước kia có hơi tùy hứng, nàng nhớ là phải từ chối ta."

Ta chẳng hiểu gì, nhưng vẫn đồng ý.

Khi ta trở về Đông cung, trời đã tối, Trực Hà và các cung nữ đều chẳng thấy đâu.

Ta vừa bước vào, trong điện mờ tối, còn chưa kịp châm đèn, đã bị người từ phía sau ôm chặt lấy.

Chóp mũi thoáng ngửi thấy mùi rượu nồng.

"Điện hạ?"

Một giọng nói mơ hồ:

"Là ta."

Ta vội quay đầu, nhờ ánh trăng mà thấy rõ đó là Tiểu Thái tử.

Hắn như say rượu, má đỏ ửng, mắt mờ mịt.

"Hắn là ai? Tại sao ngươi lại ở cùng hắn?"

Ta há miệng, nhưng chẳng biết phải nói sao.

Hắn cúi mắt.

"Ta không cố ý theo dõi ngươi. Gần đây mỗi lần ta đến tìm, ngươi đều tránh ta, ta sợ ngươi xảy ra chuyện, không ngờ lại thấy ngươi ở cùng…"

"Không phải như ngươi nghĩ đâu!"

Ta sốt ruột, nắm lấy tay hắn.

"Nhưng ta đã thấy…"

Hắn thất thần nhìn bàn tay ta, giọng bình lặng bi thương:

"Ngươi làm vậy… là đang lừa ta sao? Ngươi sợ ta tức giận, sợ ta làm hại hắn?"

Những giọt nước mắt lạnh rơi trên mu bàn tay ta, nhưng ta lại thấy bỏng rát.

"Không phải, ta chỉ sợ ngươi đau lòng. Thật ra người đó… hắn là…"

Tiểu Thái tử ngẩng đầu: "Hắn là ai?"

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt, hàng lông mày của hắn.

Chính là ngươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!