Chương 21: (Vô Đề)

Ta vừa định đứng lên, đã bị hắn giữ chặt tay.

"Ngươi làm đi."

Tiêu Dịch kéo thấp cổ áo, nghiêng đầu sang chỗ khác, bộ dạng như chịu chết:

"Đặt xuống thấp một chút, đừng để người khác nhìn thấy."

Đôi tai hắn đỏ rực, giọng ngượng ngùng:

"... chỉ cho ngươi xem thôi."

Ta nhìn bộ dáng hắn miễn cưỡng hiến thân, tim trong n.g.ự. c đập loạn không thôi.

Ngón tay ta ấn nhẹ lên da thịt hắn, từng mũi kim đ.â. m xuống, để lại dấu vết hồng nhạt.

Tiêu Dịch cúi đầu nhìn ta, lông mày nhíu chặt:

"Đau, đau…"

"Không được kêu đau."

Tay ta suýt run lên.

Hắn kêu như vậy, ta làm sao còn chuyên tâm được?

Hắn rất nghe lời, không kêu nữa, chỉ thỉnh thoảng hít nhẹ, trong cổ họng tràn ra tiếng "ưm" mơ hồ.

"…" Ta im lặng một thoáng:

"Thôi ngươi cứ kêu đau đi."

Đợi đến khi hoa đào được xăm xong, Tiêu Dật nằm trên giường, trán đầy mồ hôi lạnh, quần áo xộc xệch như vừa bị lăng nhục một trận.

Ta cúi người, ngón tay lau đi m.á. u rịn ra.

"Điện hạ còn đau không?"

Hắn cúi mắt nhìn ta, yếu ớt nói:

"Có hơi đau."

Ta cong môi, áp sát bên tai hắn, khẽ thì thầm:

"Vậy ta hôn một cái, sẽ không đau nữa, được không?"

Hắn quay đầu nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đầy kinh ngạc, lại vội vàng tránh đi.

Một lát sau, vang lên tiếng đáp cực nhỏ:

"Được."

Ta bật cười.

Khi hôn hắn, đôi tay hắn siết chặt, cả người căng cứng như một cây cung đã lên dây.

Không bao lâu sau, hắn yếu ớt giãy giụa.

Ta buông ra:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!