Ta chợt trừng lớn mắt:
"Ý chàng là… sau khi Khương Hoàn và Tiêu Dịch thành hôn, Tạ Trường Ẩn và A Kiều cũng đã lặng lẽ còn sống, chờ chúng ta xuyên trở lại?"
Ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc:
"Nàng nghĩ sao? Đã vì ta chính là Tạ Trường Ẩn thì năm đó vì lý do gì, lại để nàng gả cho Tiêu Dịch?"
"… Ta tưởng là vì chàng tự ti, thấy mình không xứng với công chúa."
Hắn nhắm mắt lại, vẻ chán ghét tột độ:
"Khương Hoàn, có phải não nàng không được tốt không?"
Ánh mắt ta nhạt nhòa liếc hắn:
"Chàng có thể đối xử tử tế hơn với A Kiều tỷ tỷ của mình không?"
Tạ Trường Ẩn khẽ khựng, giọng điệu lập tức ngoan ngoãn hơn hẳn:
"Nếu nàng thực sự chưa chết, chỉ cần chúng ta giữ nguyên dòng lịch sử, đến năm Lâm An thứ năm, nàng và ta sẽ lại xuyên không. Khi ấy xuất hiện trước mặt mọi người, chúng ta sẽ lại là hoàng đế và hoàng hậu."
"Nhưng… sau khi xuyên không, chúng ta vẫn còn ở trong dòng thời gian vốn có sao? Hay nơi đây chỉ là một dòng thời gian mới được sinh ra? Hai chúng ta sau khi xuyên đến, cho dù ký ức giống hệt, liệu thật sự là cùng một người sao?"
Tạ Trường Ẩn suy ngẫm một thoáng:
"Cũng có cách để nghiệm chứng. Ví dụ như… g.i.ế. c Tiêu Dịch bây giờ, xem ta có c.h.ế. t theo không?"
"Không được! Ta không thể g.i.ế. c chàng ấy!"
"Ta chỉ ví dụ thôi."
Hắn bỗng dừng lại, sững sờ nhìn ta:
"Sao nàng lại căng thẳng đến thế? Nàng đã thích hắn rồi… phải không?"
Ta nghẹn lời.
"Nàng… nàng thật sự thích hắn?"
Tạ Trường Ẩn vừa mừng vừa buồn, mắt ánh lên, nắm chặt lấy tay ta:
"Người nàng yêu khi ấy rõ ràng là ta…"
Mặt ta nóng bừng, rút tay về:
"Lẽ nào chàng không biết sao?"
Tạ Trường Ẩn cúi đầu, che mắt, giọng khàn khàn:
"Ừ, ta biết."
Ta nhìn hắn hồi lâu, chợt nghĩ ra một cách:
"Chàng cởi áo ra đi."
Hắn sững lại, rồi đứng lên, như đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Tuy chúng ta là phu thê lâu năm nhưng giờ tình thế căng thẳng, có lẽ không nên làm chuyện này, phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!