Chương 2: (Vô Đề)

Hiệu thuốc đóng cửa, tay không quay về lại nhiễm phải ôn dịch, bị vứt thẳng ra ngoài tuyết cho mặc số phận.

Ngày đêm trôi qua, tuyết vùi xác người.

Ngay khi ta sắp đông cứng mà chết, có kẻ đi ngang qua đào ta lên, đặt cạnh đống lửa hơ cho sống lại.

"Ngươi tên gì?"

Là giọng một nam nhân.

Ta mở mắt, trước mặt một mảnh đen kịt.

Tựa như có cơn gió khẽ lướt qua.

"… Hóa ra còn là một kẻ mù."

Đúng vậy, ta vốn là kẻ mù.

"Ta tên A Hoàn."

"A Hoàn?"

Người ấy trầm mặc một lúc, rồi nói:

"Ngươi có người thân không? Ta đưa ngươi về."

"Ta bệnh rồi, ta không có nhà."

Ta ngồi đó, co người lại:

"Ngươi cũng tránh xa ta đi. Ta sẽ lây cho ngươi đấy, bệnh này hung hiểm lắm…"

Thế nhưng thứ ôn dịch khiến người người sợ hãi, hắn lại chẳng hề để tâm.

"Không sao, bệnh này trị được."

Hắn đưa túi nước cho ta.

Ta nắm lấy, cảm thấy nóng hổi, hơi ấm từ lòng bàn tay lan khắp toàn thân.

"Ân nhân, ngươi tên gì?"

Người ấy dường như đang dùng cành cây khơi lửa, trước mặt từng đợt nóng hừng hực tràn tới.

Kế đó, hắn khẽ cười.

"Ta tên Tạ Trường Ẩn."

Thỉnh thoảng có du y đi ngang qua biên cảnh.

Tạ Trường Ẩn thay ta cầu thuốc, trị khỏi bệnh cho ta.

Hắn là người tốt, chẳng những cứu ta, còn bỏ tiền bỏ sức dựng lều cứu người.

Mãi đến một năm sau, dịch bệnh được giải quyết, hắn mới đưa ta rời đi.

Ta theo Tạ Trường Ẩn, hỏi hắn định đi đâu.

Hắn nói gần đây Khương vương ở Tây Nam đang tìm nữ nhi, tuổi tác và dung mạo đều giống ta, muốn đưa ta về hoàng thành Khương quốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!