Chương 19: (Vô Đề)

Một tiếng loảng xoảng, chén ngọc vỡ nát.

Các thuộc quan trong Đông cung nối đuôi ra ngoài, vừa vặn bắt gặp ta đứng đó lén nghe, sắc mặt người nào người nấy khác hẳn.

Tiêu Dịch cũng trông thấy ta, lập tức giận dữ tiêu tan, kéo ta vào trong.

"Đừng lo, ta sẽ không cưới công chúa mù kia."

Ta đáp, giọng điệu phức tạp:

"Ta nghe nói… mắt nàng ấy có thể chữa được."

"Cho dù vậy ta cũng sẽ không cưới nàng ta."

Hắn dứt khoát khẳng định.

Ta không nói nữa, quay người định rời đi, lại bị hắn từ sau ôm chặt lấy.

"Có phải dạo này ta bận việc, lạnh nhạt với nàng không? Lời lần trước nàng nói, ta đều hiểu rồi… Nếu cưới không được nàng, ta thà cả đời không cưới."

Ta cúi đầu, cố gỡ tay hắn:

"Không cần vì ta mà như thế, chàng cứ cưới công chúa đi."

"Không, không phải vì nàng," hắn càng ôm chặt hơn, "là vì ta, ta chỉ muốn có nàng."

Bàn tay đang đẩy ra của ta bỗng mất hết khí lực.

Ta lặng lẽ đứng yên, để mặc hắn ôm chặt không buông.

Thật sự không nhớ nổi, rốt cuộc từ khi nào ta đã động lòng?

Đêm ấy, ta lại mơ.

Mơ thấy đêm động phòng hoa chúc cùng Tiêu Dịch.

Hắn mặc hỉ phục đỏ, thần tình lạnh nhạt, trên áo vẫn còn vết máu, bước vào phòng như một xác sống.

"Ngươi chính là Khương Hoàn?"

Hắn vén khăn voan, bóp cằm ta:

"Quả thật giống nàng ấy."

Khi đó ta ngập tràn chán ghét, quay đầu không đáp.

"Xem ra ngươi cũng không thích ta. Đáng tiếc ông trời chẳng chịu tác hợp cho người có tình."

Hắn buông tay, ánh mắt m.ô.n. g lung, khóe môi nhếch lên:

"Từ nay về sau, ngươi chính là thê tử của ta."

Hắn xoay người bỏ đi, lẩm bẩm một mình:

"Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, cho ngươi đủ thể diện. Dù là Đông cung hay Hoàng cung, bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi."

Ta không trả lời.

Hắn cũng chẳng bận tâm, lần lượt nâng hai chén hợp cẩn tửu, ngửa đầu uống cạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!