Chương 18: (Vô Đề)

Sau gáy lan tỏa cảm giác mát lạnh, là nước mắt hắn.

Ta không hề đa tình tự ngộ.

Năm đó, chàng quả thật cũng yêu ta.

Vì thế, ngay cả việc chàng chê bai bánh ngọt của ta, ta cũng có thể tha thứ tất cả.

Sau khi trở về, ta bái sư với bếp chính, chỉ học mỗi món bánh này.

Mặc kệ Tiêu Dịch lạnh nhạt một bên, ta thỉnh thoảng lại đi gặp Tạ Trường Ẩn.

Mỗi lần ta hẹn, chàng đều đến.

Nửa tháng sau, đến ngay cả Tạ Trường Ẩn cũng chẳng còn tìm ra lỗi nào ở đào hoa tô nữa.

Khi ấy, ta liền đưa ra một thỉnh cầu:

"Tạ Trường Ẩn, ta muốn nhìn dung mạo của chàng."

Hắn suýt thì sặc chết.

"Không… không được, ta xấu lắm."

Ta đưa chén trà cho hắn.

"Chàng không cần ngượng. Ta từng nghe mọi người nói, chàng rất tuấn tú kia mà."

Tạ Trường Ẩn bỗng đứng phắt dậy:

"Không, ta không tiện!"

Ta cảm thấy hắn quá khác thường, liền bước nhanh theo, dứt khoát nhào vào lòng giữ hắn lại.

"Dù chàng trông thế nào, ta vẫn sẽ thích chàng."

Nói rồi, không để hắn thoái thác, ta nâng mặt hắn, chủ động hôn lên môi.

Hắn liền quên cả chuyện muốn trốn chạy.

Giữa chừng, ta vụng trộm mở mắt, gỡ mặt nạ của hắn xuống.

Khoảnh khắc nhìn rõ chân dung ấy, ánh mắt ta cứng đờ, khẽ đẩy hắn ra, cầm lấy mặt nạ, lùi lại nửa bước.

Tạ Trường Ẩn hoảng loạn, một tay che mặt, đồng thời quay đầu tránh đi.

"Ta…"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, lặng im thật lâu, mới thốt nên lời:

"Chẳng lẽ… chàng lại… có dung mạo giống hệt Tiêu Dịch?"

Nghe vậy, Tạ Trường Ẩn siết chặt nắm tay.

"Trẫm chính là Tiêu Dịch, hoàng hậu không hài lòng sao?"

Ta sững sờ đứng bất động.

Hóa ra hắn là hoàng đế Tiêu Dịch kia!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!