Chương 17: (Vô Đề)

Nữ tử áo trắng đi đầu, dáng vẻ uyển chuyển, đôi mắt che lụa đó chính là ta khi mười sáu tuổi.

Bên cạnh nàng là một thiếu niên, dẫu mang mặt nạ che đi dung nhan, nhưng khí chất phiêu dật, dáng hình phong lưu chẳng thể giấu.

Người ấy, chính là Tạ Trường Ẩn.

Hắn mới thật sự là người trong lòng ta.

Ta rốt cuộc đã gặp lại hắn.

Ngay lúc ấy, dường như Tạ Trường Ẩn có linh cảm, khẽ dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía ta.

Ánh mắt ta chạm thẳng vào hắn.

Trái tim đập dữ dội.

Sau khi trở về, ta nhờ nội thị đưa thư cho Tạ Trường Ẩn, hẹn hắn ngày mai gặp gỡ.

Ta còn đặc biệt đi học hỏi từ bếp chính, cả buổi chiều cặm cụi, tự tay làm một mâm bánh đào hoa.

Đêm ấy, Tiêu Dịch tới.

"Nghe nói ngươi xuống bếp… ngươi làm sao biết ta thích ăn cái này?"

Ta hất tay hắn, lấy lại đĩa bánh.

"Không phải cho ngươi."

"Vậy ngươi định cho ai?"

"Ngươi đừng xen vào. Sao ngươi lại đến đây?"

"Gần đây Khương quốc đưa công chúa tới hòa thân, nghe nói ngươi chạy ra xem. Ta sợ ngươi suy nghĩ lung tung. Ta sẽ không cưới nàng ta."

Ta thản nhiên đáp:

"Không sao, ngươi cứ cưới nàng đi."

Tiêu Dịch thoáng ngẩn người:

"Nếu ta cưới nàng, vậy ngươi thì sao?"

"Ta chẳng qua chỉ là cung nữ, lại còn từng gả đi, chẳng thể sinh con. Ngươi không thể nào cưới ta, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho ngươi."

Ta chỉ chăm chăm bày biện mâm đào hoa, chẳng hay hắn đã rời đi lúc nào.

Hôm sau, hoa đào hoa lê cùng nở. Gió nổi lên, cánh rơi đầy trời.

Người ấy khoác áo trắng, đứng giữa đình.

Ta bưng hộp đồ ăn, chậm rãi bước đến, nhìn bóng lưng hắn, hít sâu một hơi.

"Tạ đại nhân."

Tạ Trường Ẩn quay lại, nhìn ta đăm đắm, mắt sâu thẳm:

"A Kiều… cô nương."

Là giọng của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!