Chương 14: (Vô Đề)

"Không chỉ vậy, cô nương này hẳn còn từng uống nhiều năm thuốc tránh thai, cho nên khó mà thụ thai."

Ta hơi ngẩn ngơ, khẽ đáp một tiếng:

"Phải."

Tiêu Dịch không thể tin nổi nhìn ta, sắc mặt vừa chấn kinh vừa mờ mịt.

Hoàng đế lập tức giận dữ, muốn xử c.h.ế. t ta.

Chi Vương tiếc nuối:

"Sao lại là loại nữ nhân thế này chứ?"

Chỉ có Tiêu Dịch hết lần này đến lần khác đẩy lui thị vệ, lấy thân chắn trước mặt ta:

"Phụ hoàng…"

Hắn bị một cước nặng nề đá trúng ngực, ngã ngửa ra, đè xuống người ta.

"Ngươi còn dám cầu tình cho nó! Ngươi điếc rồi sao? Nghe không hiểu lời người à?"

Cú đá ấy tuyệt không nhẹ, Tiêu Dịch lập tức nôn ra máu.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, viền mắt ửng đỏ, giọng khàn yếu:

"Ngươi… giải thích một chút đi…"

Nhưng ta không cách nào giải thích, chỉ có thể nhẹ giọng:

"Thôi, là ta lừa ngươi."

Ta đang muốn đứng lên lĩnh tử hình, lại bị một sức mạnh kéo giật trở lại.

"Phụ hoàng, việc này không liên quan đến nàng! Là con! Là con từng sủng hạnh nàng!"

Trong lòng ta rung động dữ dội.

Tiêu Dịch siết c.h.ặ. t t.a. y ta, quyết tuyệt, từng chữ từng câu:

"Đều là do nhi thần. Nàng uống thuốc tránh thai, cũng là vì ta."

Hoàng đế bỗng cười lạnh:

"Thế thì lời ngươi vừa nói, là dám khi quân rồi?"

"Không phải…"

"Là phải."

Tiêu Dịch dập mạnh đầu xuống đất, phát ra tiếng trầm nặng.

"Nhi thần nguyện thừa nhận tội khi quân."

Ngày đó, hắn bị đánh sáu mươi trượng, m.á. u chảy khắp người, được khiêng về Nhược Thanh điện.

Ta một khắc cũng không rời, túc trực chăm sóc hắn.

Tiêu Dịch yếu ớt nằm sấp trên giường, mồ hôi lạnh thấm đầy trán, môi trắng bệch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!