Chương 11: (Vô Đề)

Tiêu Dịch vội dùng sách che mặt:

"Ngươi đi xuống đi!"

Ta bèn trở về rửa tay.

Xem ra cái tật thích l.i.ế. m người của hắn, từ tuổi thiếu niên đã có rồi.

Không biết vì sao, ta lại mơ thấy Tiêu Dịch, Tiêu Dịch khi đã làm hoàng đế.

Trong mơ ta vẫn là hoàng hậu, ngủ say. Hắn ngồi bên giường, ngón tay lướt qua chân mày ta.

"Vì sao mấy năm nay, ngươi ngày càng giống nàng ấy, trẫm sắp không phân biệt nổi rồi…"

Hắn thu tay về, cúi đầu, lông mi run run.

Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay.

"A Kiều tỷ tỷ… ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Trẫm phải làm sao đây?"

Ta không tin nổi mà nhìn cảnh tượng này.

Lần đầu tiên, từ khuôn mặt hoàng đế trưởng thành ấy, ta lại thấy dáng vẻ ngây ngô của ngũ hoàng tử khi mười mấy tuổi.

Ta vốn không thích hoàng đế.

Nhưng với ngũ hoàng tử, ta lại không chán ghét đến vậy.

"Điện hạ."

Ta đưa tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng xuyên qua thân thể hắn, lập tức giật mình tỉnh lại.

"Ngươi mơ thấy gì, còn khóc nữa?"

Khuôn mặt Tiêu Dịch ở ngay trước mắt ta.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, lau khô nước mắt:

"Không, không có gì."

Đúng lúc ấy, một đóa sen từ mép giường chậm rãi vươn ra, thu hút ánh mắt ta.

Tiểu Hà nhảy ra, ánh mắt mang cười:

"Tặng tỷ đó!"

Ta kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tiêu Dịch cầm lấy đóa sen, đặt lên chăn trước mặt ta, khóe môi khẽ cong.

"Từ nay về sau, nó sẽ theo ngươi."

Tiêu Dịch thật sự đã đưa Tiểu Hà về đây.

Một góc sân nhỏ trong Nhược Thanh điện, thế mà lại có trẻ con, thiếu niên và nữ tử cùng sống.

Ăn cơm, ta nhìn hai đứa nhỏ, bất chợt nghĩ ra:

"Ngươi bảy tuổi, hắn mười bốn tuổi, ta hai mươi lăm tuổi, coi như ba đời cùng nhà rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!