Ta vẫy tay ra hiệu cho đám ám vệ không cần theo nữa, rồi cũng đứng dậy trở về Công chúa phủ.
"Mẹ, bé thỏ trắng chạy mất rồi."
Mẹ ta tay đang mân mê viên đá thiên não:
"Nó chạy không xa được đâu."
Cũng phải.
Ta gục lên bàn:
"Mẹ, hình như chúng ta là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, con thật sự muốn xem cuốn sách đó viết như thế nào."
Không quan trọng.
Cha ta lạnh lùng:
"Lần sau không được dẫn người vào phủ chơi nữa."
Ta vừa định phản đối không hài lòng, Thiên tử đã ngắt lời cuộc đối thoại của chúng ta.
"Hoàng tỷ, tỷ phu, ta về cung trước."
Mẫu thân ta gật đầu với hắn ta, Thiên tử khởi giá hồi cung.
Khi quay người, hắn ta ra hiệu với chúng ta.
Cả nhà ba người chúng ta, đều bật cười không lên tiếng.
Xuống địa ngục?
Nơi chúng ta đang ở, còn hơn cả địa ngục.
Ngoại truyện.
Bé thỏ trắng đến từ thế giới bên ngoài, mang theo nhiệm vụ.
Một con c.h.ế. t đi, con mới mới được đưa vào.
Mỗi con thỏ đều khác nhau, không kế thừa ký ức lẫn nhau...
Nhà không còn bé thỏ trắng để chơi, ta chán nản dạo quanh kinh thành.
Đi một vòng, lập tức nhận được đủ loại quà từ dân chúng kinh thành.
Đối với Đại Nghiệp, mẹ ta là Đại tướng quân trấn quốc đánh bại Bắc Cương, cha ta là lương thần trị quốc an dân.
Ta là ngọc quý trong lòng bàn tay của cả Đại Nghiệp.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nhai bánh ngọt mà chủ tiệm bánh tặng, tựa vào lan can lầu hai của trà lâu, đung đưa chân phóng tầm mắt.
Kinh thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt, khắp đường phố đầy thiếu nữ ăn diện rực rỡ và dân chúng ngóng chờ.
Ta dùng ánh mắt thắc mắc hỏi thị nữ bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!