Ừm, xem ra câu trước nói về mẹ ta, câu này nói về ta.
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ xé nát cái miệng nàng ta trước tiên!"
Ôi trời, ta hiền lành đáng yêu như vậy, sao nàng ta có thể có ác ý lớn như vậy với ta?
Thỏ trắng nhỏ đã làm tổn thương trái tim ta, phải bị phạt rồi.
10.
Trêu đùa động vật nhỏ, cũng cần có kiểu làm ra vẻ cự tuyệt mời chào
Ta quyết định trong thời gian này đều không đi quan tâm đến Lăng Nhược Thủy.
Nàng ta tìm đến cửa, ta liền để thị nữ lấy đủ loại lý do ngăn cản, chỉ là không gặp.
Bị mẹ ta độc chiếm vốn là vinh hạnh của nàng ta, đáng tiếc nàng ta hoàn toàn không biết quý trọng.
Vài ngày sau mẹ ta nhắc một câu:
"Con thỏ đó chắc sắp nhịn không được rồi."
Quả nhiên, đêm đó, Lăng Nhược Thủy đã cố gắng lẻn vào mật thất để trộm cắp.
Nàng ta không biết, lối vào địa đạo được thiết lập trận pháp, vị trí mỗi ngày đều thay đổi.
Lăng Nhược Thủy không tìm thấy mật thất đó, ngược lại vào phòng thú cưng của ta và mẹ ta.
Chỉ vài con rắn thôi, đã làm nàng ta sợ ngất đi.
Con mãng xà do mẹ ta nuôi cuộn lấy thân thể nàng ta, đưa người đến trước mặt chúng ta.
Thanh Mang là một con độc mãng màu xanh dài khoảng ba trượng, rộng chừng mười mấy tấc. Chỉ một giọt nọc độc của nó cũng có thể ăn mòn toàn bộ một cơ thể, đây là mãng xà khổng lồ mà mẹ ta yêu thích nhất.
Khi nó đặt Lăng Nhược Thủy đang bất tỉnh xuống đất, vẫn còn luyến tiếc l.i.ế. m liếm mặt nàng ta bằng lưỡi rắn.
Mẹ ta dịu dàng nói:
"Ngoan nào, người này vẫn chưa thể ăn được."
Thanh Mang thất vọng cúi đầu, ủ rũ rút lui vào bóng tối.
Ta tiến lên phía trước, cẩn thận quan sát Lăng Nhược Thủy đang nằm dưới đất.
Mới không gặp vài ngày, nàng ta đã trở nên gầy gò xanh xao, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt dù đang ngủ cũng không thể che giấu.
"Mẹ, sao người lại hành hạ người ta thành ra bộ dạng này vậy," ta không khỏi trách móc: Xấu quá đi.
11.
Khi Lăng Nhược Thủy tỉnh lại thấy gương mặt ta ở gần trong gang tấc, sợ hãi kêu lên một tiếng suýt nữa lại ngất đi.
Đến khi nhìn thấy mẹ ta đang ngồi ngay ngắn trên giường, nàng ta kinh hãi lập tức co người lại quỳ gối trên mặt đất, run rẩy hành lễ:
"Trưởng... Trưởng Công chúa điện hạ."
Mẹ ta bưng chén trà, dùng nắp chén khẽ khuấy làn khói nóng, thờ ơ ừm một tiếng, Lăng Nhược Thủy liền sợ hãi run lên.
Ta tốt bụng quỳ xuống bên cạnh nàng ta, nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!