"Đúng vậy, không phải di nương xuất thân từ Hồng Điêu lâu, đã gặp rất nhiều nam nhân sao?"
Lăng Nhược bật ra một tiếng Thủy từ kẽ răng: Phải.
Nàng ta không nổi giận, nhưng lặng lẽ rút cánh tay đang được ta đỡ ra, cả đường cũng không còn cố gắng dò hỏi tin tức từ ta.
Hơi đáng tiếc, hiếm khi có người nói chuyện với ta, ta vẫn chưa nói đã thèm đây.
Đi đến một sương phòng hẻo lánh trong thiên viện, ta dừng lại.
"Di nương, ngươi ở đây đi, chỗ này cách xa mẹ ta một chút, tương đối an toàn."
Tiểu viện này nằm ở góc tây nam Công chúa phủ, xung quanh được bao bọc bởi những cành trúc, khung cảnh xanh um tươi tốt vào ban ngày khiến lòng người sảng khoái.
Tuy hẻo lánh, nhưng đây lại là nơi yên tĩnh hiếm có.
Lăng Nhược Thủy đến nơi này, cũng khẽ thả lỏng tâm trí: Cảm ơn ngươi.
"Di nương hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, đêm ta sẽ đến tìm ngươi."
Lăng Nhược Thủy rõ ràng không ngờ đêm khuya ta còn muốn tìm nàng ta, nàng ta một mặt bối rối.
Ta kéo nhẹ tay áo nàng ta, ra hiệu cho nàng ta cúi người ghé tai lại gần.
Ta hạ giọng:
"Ban đêm, ta sẽ đưa ngươi đi xem bí mật của cha và mẹ ta."
Mắt Lăng Nhược Thủy sáng lên, gật đầu: Được.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nghĩ đến điều gì đó, Lăng Nhược Thủy cũng hạ giọng hỏi ta một câu:
"Những nam sủng mà mẹ ngươi nói..."
"Ngươi yên tâm, cha ta sẽ không để nam nhân khác vào phủ đâu, mẹ ta cũng không nuôi người trong phủ, đám nam sủng đó hiện ở biệt viện ngoại thành."
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, ta lại bổ sung:
"Mẹ ta chỉ sẽ đưa ngươi qua đó thôi."
Lăng Nhược Thủy sững người, ta đã xoay người nhảy nhót đi về con đường đã đến.
Đi được hai bước, ta lại quay đầu cười ngọt ngào với nàng ta, nheo mắt:
"Di nương, những người trong phủ này ngoài ta ra, ngươi đừng tin ai hết nhé."
06.
Đêm giờ Hợi, ta xách đèn lồng đến trúc viện tìm Lăng Nhược Thủy.
Chưa đi đến gần, từ xa đã thấy nàng ta co ro bên ngoài cổng viện dưới gốc cây, tư thế như muốn giấu mình vào trong cây vậy.
"Di nương, chúng ta đi thôi."
Lăng Nhược Thủy nhìn xung quanh, nắm lấy tay áo ta: Đợi đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!