Chương 6: (Vô Đề)

Trưởng công chúa rời đi, Tạ Chỉ Duệ liền không cần che giấu nữa, hết mực quan tâm Tần Nghiễn Trúc.

Hiếm khi có cơ hội công khai đối tốt với Tần Nghiễn Trúc như vậy, nàng ta chỉ hận không thể dâng hết mọi thứ của mình cho hắn ta.

"Đây là trà mới của mùa xuân năm nay, phò mã nếm thử đi?"

"Đây là bánh ngọt từ Trân Phẩm Trai, nghe nói phò mã từng rất thích, ta sai người mua về rồi."

"Đây là..."

"Được rồi!" Tần Nghiễn Trúc mỉm cười: "Ý tốt của tướng quân, ta xin nhận. Nhưng phu quân của nàng sẽ không vui đâu."

Nói rồi, hắn ta nâng tay lên, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay lướt qua trước mắt Thịnh Triết Dương.

Thịnh Triết Dương đã từng thấy chiếc nhẫn này.

Đó là bảo vật truyền đời của Tạ gia. 

Trước khi hắn vào cửa, hắn đã thấy nó trên tay lão tướng quân.

Nhưng ngay đêm trước khi hắn bái đường thành thân, vật này lại đột nhiên biến mất.

Kết quả là, món đồ gia truyền mấy đời của Tạ gia, khi đến lượt hắn lại không có nữa.

Giờ thì đã hiểu rồi, hóa ra nó đang nằm trên tay Tần Nghiễn Trúc.

Điều này cũng phải thôi, ai bảo hắn ta mới là người trong lòng Tạ Chỉ Duệ chứ?

Hắn đã không còn đau lòng vì những chuyện như thế này nữa.

Tạ Chỉ Duệ lúc này mới quay sang nhìn hắn, môi khẽ động như muốn nói gì đó.

Nhưng đúng lúc này, một đám sát thủ áo đen xông vào.

Trong phòng không có thị vệ, Tạ Chỉ Duệ chắn trước mặt Thịnh Triết Dương và Tần Nghiễn Trúc, giao chiến với sát thủ.

Nàng ta lớn tiếng quát: "Thịnh Triết Dương, bảo vệ phò mã cho ta!"

Tần Nghiễn Trúc nghe vậy liền nở một nụ cười, nép vào sau lưng Thịnh Triết Dương, dịu dàng nói: "Tướng quân không cần lo cho ta, nhớ bảo trọng bản thân."

Tạ Chỉ Duệ võ công không tệ, nhưng số lượng sát thủ quá đông, khó mà cùng lúc bảo vệ cả Thịnh Triết Dương lẫn Tần Nghiễn Trúc.

Một lưỡi kiếm lướt qua Thịnh Triết Dương, làm bị thương cánh tay của Tần Nghiễn Trúc.

Hắn ta kêu lên một tiếng, động tác của Tạ Chỉ Duệ cũng khựng lại. Khi nhìn thấy vết thương trên tay hắn ta, hai mắt nàng ta liền đỏ bừng.

Thịnh Triết Dương cảm thấy đau nhói.

Hắn hiểu ánh mắt trách móc của Tạ Chỉ Duệ, tại sao hắn không bảo vệ tốt cho Tần Nghiễn Trúc?

Tạ Chỉ Duệ không do dự nữa, vội vã lao đến bên Tần Nghiễn Trúc, ôm chặt lấy hắn ta, mang hắn ta rời đi.

Thịnh Triết Dương sững sờ đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ xa dần.

Bản năng cầu sinh khiến hắn cất giọng thê lương cầu xin: "Tạ Chỉ Duệ, cứu ta..."

Nhưng nàng ta không hề quay đầu lại, chỉ càng ôm chặt người trong lòng, lách mình rời đi.

5

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!