Trong thoáng chốc, đầu óc Thịnh Triết Dương trống rỗng. Là ai? Ai biết được chuyện này? Ai muốn hại hắn?
Nỗi sợ hãi khổng lồ trói chặt Thịnh Triết Dương, hắn nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, lòng đau như cắt.
Nếu thân phận của hắn bại lộ, tất cả những thứ này có lẽ sẽ chỉ còn là hồi ức trong mộng.
Tiểu cung nữ ghé sát vào tai Thịnh Triết Dương, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, đêm nay giờ Tý, trước cửa hành cung, có cố nhân tương kiến."
Nói xong, hắn ta nhanh chóng rời đi. Thịnh Triết Dương ngây người nhìn bóng lưng hắn ta, chẳng lẽ những ngày tốt đẹp chỉ kéo dài vỏn vẹn năm tháng?
"Triết Dương, có chuyện gì vậy?"
Đoạn Tiếu Hàn bước đến bên y: "Sắc mặt chàng khó coi lắm."
"Bệ hạ."
Thịnh Triết Dương khó khăn mở miệng, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Ta có chuyện muốn nói."
Sắc mặt Đoạn Tiếu Hàn dần trầm xuống: "Chàng có chuyện gì muốn nói?"
Thịnh Triết Dương quỳ xuống, chậm rãi cúi đầu: "Bệ hạ thứ tội."
Hôm nay, Bắc Lương xảy ra một chuyện lớn, có tin đồn rằng vị Quận vương hoà thân đến từ Nam Trần từng thành thân.
Người như vậy, làm sao xứng đáng làm Quân hậu Bắc Lương?
Bệ hạ thịnh nộ, hạ chỉ giam vào đại lao, chọn ngày xử tử.
Đêm đầu tiên trong lao ngục, có kẻ lẻn vào phòng giam của Thịnh Triết Dương.
Lúc ấy, hắn tựa vào tường, y phục mỏng manh càng khiến thân hình thêm gầy gò.
Hắn nhìn người trước mặt, trong mắt không giấu nổi oán hận.
"Tạ Chỉ Duệ, quả nhiên là ngươi."
"Triết Dương, ta đến cứu chđây."
Tạ Chỉ Duệ xông vào ngục thất đã bị thương, lúc này trên vai vẫn còn chảy máu, nhưng nàng ta không quan tâm mà vội vàng nhào đến trước mặt Thịnh Triết Dương, định ôm lấy hắn: "Sao ả có thể giam chàng vào ngục?"
"Không phải nhờ phúc của ngươi sao?"
Thịnh Triết Dương đẩy mạnh Tạ Chỉ Duệ ra, vung tay tát nàng ta một cái.
Chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại hận một người đến thế.
Thịnh Triết Dương nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn đầy căm phẫn: "Lúc nhìn thấy chiếc túi thơm đó, ta liền biết thân phận mình đã bại lộ.
Ta đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc ai là kẻ vạch trần tất cả? Ai muốn giết ta? Nhưng không ngờ, người đó lại chính là ngươi."
"Tạ Chỉ Duệ, ta và ngươi không thù không oán, chúng ta đã sớm hai đường dứt khoát, tại sao ngươi còn hại ta?"
Tạ Chỉ Duệ sững sờ nhìn Thịnh Triết Dương, ngơ ngác nhìn người mà nàng ta ngày đêm mong nhớ suốt năm tháng qua.
Nàng ta luống cuống mở miệng: "Triết Dương, sao ta có thể hại chàng được? Chàng hiểu lầm rồi, ta sao có thể hại chàng?"
Lần đầu tiên, Tạ Chỉ Duệ cảm thấy lời nói thật yếu ớt. Nàng ta có vô số điều muốn nói, nàng ta muốn nói rằng bản thân rất nhớ Thịnh Triết Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!