Ở kinh thành này, hắn chỉ có thể dựa vào nàng ta.
Năm năm trước, phụ thân vì ép Trưởng công chúa thành thân với hắn, không tiếc dùng tính mạng hắn để uy h**p.
Hôm đó, dải lụa trắng đã quấn quanh cổ hắn. Nếu Trưởng công chúa không nhượng bộ, hắn thực sự sẽ chết.
Sau đó, Tạ Chỉ Duệ cầu hôn, xem như đã cứu hắn một mạng. Từ ngày thành thân, hắn cắt đứt mọi liên hệ với Tướng phủ.
Giờ mới hiểu ra, Tạ Chỉ Duệ cứu hắn cũng chỉ vì…
Nếu hắn không chết, Trưởng công chúa nhất định phải thành thân với hắn, Tần Nghiễn Trúc sẽ không thể toại nguyện.
Nếu hắn chết, dù Tần Nghiễn Trúc có đạt được mong muốn, danh tiếng cũng bị hủy hoại.
Muôn vàn lý do, không có một chữ nào là vì yêu hắn.
Nhưng hắn lại động lòng trong suốt năm năm chung sống.
Nên khi sự thật phơi bày, hắn mới đau đến không muốn sống.
Nhưng không sao, kinh thành không có chỗ cho hắn, nhưng thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có nơi dung thân.
"Chàng đứng đây làm gì vậy?"
Giọng nói dịu dàng vang lên phía sau, Thịnh Triết Dương quay đầu lại, không biết từ lúc nào, Tạ Chỉ Duệ đã đứng cạnh hắn.
Nàng ta tự nhiên ôm eo hắn, mỉm cười nói: "Thân thể chàng yếu, đứng lâu trong gió sẽ sinh bệnh đấy."
Vừa nói, nàng ta vừa kéo hắn vào phủ, tựa như tràn đầy tình ý.
"Ta đã bảo người chuẩn bị canh lê mà chàng thích nhất, uống nhiều một chút cho ấm người."
Người hầu xung quanh mỉm cười nhìn nhau.
"Tướng quân và lang quân thật tình cảm, cả kinh thành này, sợ rằng không có cặp phu thê nào yêu thương nhau như hai người."
"Nghe nói Trưởng công chúa và phò mã cũng ân ái vô cùng đấy!"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tạ Chỉ Duệ lập tức trầm xuống.
Nàng ta buông Thịnh Triết Dương ra, sải bước bỏ đi: "Ta còn công vụ, lát nữa dùng bữa với chàng."
Bọn hạ nhân không hiểu mình đã nói sai gì, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Thịnh Triết Dương chỉ cười nhạt, phất tay cho họ lui xuống.
Người thể chất yếu, không chịu nổi gió lạnh, thích uống canh lê… xưa nay chưa từng là hắn.
Chuyện rõ ràng như thế, vậy mà hắn đến giờ mới nhận ra.
Thật nực cười, cũng thật đáng buồn.
2
Thịnh Triết Dương trở về phòng, không hiểu vì sao cơ thể lại mềm nhũn, hắn ngã xuống giường, chẳng mấy chốc đã mê man ngủ thiếp đi.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm nhận được có người nhẹ nhàng ôm lấy mình, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Triết Dương, đều do chàng không nghe lời, không chịu uống hết bát canh lê nên mới bệnh. Nếu không có ta chăm sóc, chàng biết phải làm sao đây?"
"Ngủ ngoan đi, ta sẽ luôn ở bên chàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!