Hắn thật không ngờ, một quận vương hòa thân như mình, lại có thể tự do thế này.
Đến tối, hắn định quay về, nhưng Từ Phong vẫn chưa hết hứng.
Cung nữ đi theo nhẹ giọng nói: "Vương gia không cần vội, trong nửa tháng này, thành không có lệnh giới nghiêm. Đêm nay còn có hội đèn hoa đăng, đây đều là do bệ hạ đặc biệt sắp xếp, Vương gia cứ yên tâm vui chơi."
Nghe vậy, lòng Thịnh Triết Dương khẽ xao động.
Người này sao lại chu đáo đến thế?
Mười ngày trôi qua, Thịnh Triết Dương tận hưởng cuộc sống nhàn nhã chưa từng có.
Hôm nay, hắn ngồi dưới hành lang nghe tiếng mưa, bỗng mỉm cười, cất cao giọng.
"Hoàng thượng theo ta suốt mười ngày qua, chẳng lẽ không thấy ấm ức? Cớ gì không đường đường chính chính cùng ta du ngoạn?"
12
Thịnh Triết Dương vừa dứt lời, Đoạn Tiếu Hàn từ góc khuất bước ra, ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Ngươi phát hiện từ khi nào?"
"Chín ngày trước."
Thịnh Triết Dương hơi buồn cười.
Ban đầu, khi nhận ra người này lặng lẽ theo dõi mình, hắn có chút kinh ngạc, nhưng về sau lại phát hiện nàng cũng chẳng có ác ý gì, chỉ đơn thuần đi theo.
Hắn vốn nghĩ, chẳng mấy chốc nàng sẽ tự xuất hiện hoặc rời đi, thế nhưng nàng lại chẳng làm vậy.
Thịnh Triết Dương chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng.
Dù gì cũng là một Hoàng đế, lén lút như thế thì ra thể thống gì?
Đoạn Tiếu Hàn đi đến bên cạnh Thịnh Triết Dương, ngồi xuống.
"Ngươi đừng trách, chỉ là theo bản năng, ta muốn gần gũi phu quân tương lai, lại sợ đường đột, làm mất hứng thú của ngươi, cho nên mới lén lút như vậy."
Lời này quá mức thẳng thắn, khiến Thịnh Triết Dương đỏ mặt, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Mà Đoạn Tiếu Hàn lại chẳng thấy có gì không ổn, nàng cười vô cùng thản nhiên.
"Phúc Khang quận vương đã có nhã ý mời, vậy ta sẽ mặt dày cùng ngươi du ngoạn vài ngày."
Nàng dịu dàng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa điều gì đó mà hắn không thể đọc thấu. Thịnh Triết Dương hơi nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn ấy.
Từ ngày hôm đó, bọn họ không còn tránh né nữa, thật sự cùng nhau du ngoạn.
Hôm nay, hai người sóng vai dạo bước, đi qua những con phố rực rỡ ánh đèn, dừng lại trước một quầy hàng bán quà vặt.
Thịnh Triết Dương gọi một bát hoành thánh, còn Đoạn Tiếu Hàn thì cầm trên tay những món đồ nhỏ mà hắn thuận miệng mua.
Tùy tùng đi theo đã sớm biến mất, khiến khung cảnh trước mắt tựa như hai người chỉ là một cặp phu thê bình thường.
"Ngươi có thích Bắc Lương không?"
"Thích."
Thịnh Triết Dương cắn một miếng hoành thánh, hương vị tươi ngon tràn ngập khoang miệng, khiến hắn không nhịn được mà nở nụ cười hài lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!