Chương 12: (Vô Đề)

Tạ Chỉ Duệ ôm chặt lấy ngực, đau đớn tột cùng.

Nàng ta hận không thể moi trái tim mình ra.

"Triết Dương, chàng đang ở đâu?"

Giọng nói của Tạ Chỉ Duệ khẽ như tiếng thì thầm trong gió.

Đúng lúc này, một giọng hô vang lên từ phía xa.

"Lang quân đã tìm thấy rồi!"

9

Dưới màn đêm, Tạ Chỉ Duệ loạng choạng lao về phía trước, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến vậy. Tại sao nàng ta lại chạy chậm như thế?

Nàng ta không để ý đến sắc mặt nặng nề của các thị vệ, chỉ vui mừng cất tiếng gọi: "Triết Dương, cuối cùng ta cũng tìm thấy chàng rồi! Chàng có sợ không? Chàng có..."

Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, Tạ Chỉ Duệ sững sờ đứng lặng.

Nàng ta nhìn thấy Thịnh Triết Dương, nhưng hắn đã không còn là một con người nguyên vẹn.

Hắn vẫn mặc bộ y phục cũ, nhưng đã rách nát thê thảm, dung mạo không còn nhận ra được.

Toàn thân bê bết máu, tay chân không còn nguyên vẹn, như thể bị dã thú xé xác.

Khuôn mặt hắn đã biến dạng đến mức không còn mang dáng dấp con người. Nếu không phải nhờ bộ y phục và khối ngọc bội trên người hắn làm chứng, e rằng chẳng ai dám tin thi thể nát bươm này chính là Thịnh Triết Dương.

"Không... không thể nào..."

Tạ Chỉ Duệ lảo đảo một bước, rồi quỵ xuống đất.

Nàng ta run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào thi thể kia, nhưng đầu ngón tay cứ lơ lửng giữa không trung, không thể nào chạm xuống.

"Không thể nào... Điều này không thể nào xảy ra... Thịnh Triết Dương sao có thể chết được?"

"Không thể nào... đây chắc chắn là giả... ta không tin!"

"Khởi bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ đã lục soát khắp đáy vực, thực sự chỉ có một... một thi thể này."

"Thi thể bị va đập dữ dội, lại bị dã thú cắn xé, đã không còn nguyên vẹn. Nhưng từ y phục và trang sức trên người, có thể khẳng định... đây chính là lang quân."

"Câm miệng! Các ngươi im miệng hết cho ta!"

Tạ Chỉ Duệ điên cuồng cắt ngang lời thị vệ, bàn tay nàng ta cuối cùng cũng chạm xuống thi thể Thịnh Triết Dương.

Làn da lạnh lẽo, cứng ngắc, không còn hơi thở của sự sống.

"Triết Dương... sao chàng có thể chết được? Sao lại thành ra thế này..."

Lệ nóng trào ra khỏi khóe mắt. 

Cuối cùng, nàng ta không thể nào tự lừa dối chính mình nữa.

Đột nhiên, Tạ Chỉ Duệ ngửa đầu cười lớn, tiếng cười đầy bi thương và điên cuồng.

"Ha ha... là ta hại chàng chết... là ta không bảo vệ được chàng... Ta có tư cách gì để khóc đây?"

Các thị vệ không dám lên tiếng an ủi, chỉ im lặng nhìn nàng ta vừa cười vừa khóc. Không biết đã qua bao lâu, Tạ Chỉ Duệ bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngã xuống thi thể Thịnh Triết Dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!