Chương 42: (Vô Đề)

"Cho nên, ý của hoàng huynh là thế nào đây?"

đang là mùa thu, vừa lúc hoa trong ngự hoa viên đua nở, tại đình nhỏ bên cạnh hồ nước, một đứa nhỏ béo tròn lười biếng ghé vào bàn đá rồi bảo cung nữ lui ra xa, tự mình đùa với con rùa nhỏ trên bàn đá, một bên lật rùa để nó có gắng lật mình, mộtbên thở dài nói "Hoàng huynh, không phải hoàng muội nói ngươi, ngài đây thật là quá ngu ngốc a, đều đã qua mấy năm rồi, lòng của ngươi ngay cả người qua đường cũng biết, sao lại trị không được biểu tỷ của ta vậy?"

nói xong, nghểnh cái cổ có 3 lớp mỡ, lộ ra biểu tình hận rèn sắt không thành thép nói"không đúng nha, ngay cả khi biểu tỷ của ta lập gia đình cũng căn bản không biết ngươi là ai a!"

Bị nàng đả kích như vậy, thiếu niên ở đối diện vốn đang giả chết, cả người co quắpmột chút rồi lại bất động.

Từ lúc đường muội có thể nói chuyện, hắn đã lĩnh giáo việc bi thương vì bị độc miệng đả kích rất nhiều năm.

A Nguyên thấy Phượng Minh giả chết, gãi đầu một cái, đem rùa nhỏ đặt ở trước mặt của hắn, khó xử nói "Nếu không, ngươi trực tiếp nói với cậu ta, nói là muốn cầu hôn, được không?"

Nay nàng đã năm tuổi, 5 năm qua, một nửa thời gian là ở trong phủ với vợ chồng Túc vương một nửa khác là ở trong cung cùng Thái Hậu. Từ năm đó, Phượng Minh vẫn luôn đối với nàng rất tốt, mấy năm nay, nàng coi như hiểu Tứ hoàng tử, hắn là người lương thiện sáng sủa, huống gì bốn năm trước Tam công chúa và Tứ công chúa cũngđã xuất giá, bình thường A Nguyên chỉ có thể chơi đùa với Ngũ công chúa, và làm bạn với Phượng Minh có tính trẻ con.

Đương nhiên, trong cung cũng có người đáng ghét, nhưng là A Nguyên đối với người mình chán ghét, trực tiếp làm như không thấy.

Phượng đồng, năm đó nhìn trúng đích thứ nữ Tề Thiện của cậu nàng là anh quốc công, mấy năm nay vẫn không có đón dâu, nghe nói bởi vì anh quốc công phủ khôngthích phu gia nạp thiếp nên ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có, thật sự làm A Nguyên kính nể.

Tại hoàng gia, người tự nguyện thủ thân như ngọc giống Phượng Minh thật sự khôngnhiều lắm. Liền ví như Phượng Đồng, trắc phi có 2, thứ phi lại càng không cần nói , chính phi còn chưa vào cửa mà ngay cả thứ tử đều đã sinh ra, theo lời A Nguyên thì ai bị gả cho hắn người đó chính là không hay ho.

Hai năm trước, cậu nàng đã cho trưởng nữ đính hôn với nhị ca nàng là Phượng Đường, nay nếu lại cưới hỏi với người của hoàng gia thật quá mức gây chú ý. Nếu không bởi vì vậy, Đức phi là dưỡng mẫu của Phượng Minh đã sớm cầu Hoàng thượng thành toàn, làm sao lại kéo dài đến bây giờ chứ?

"không không không!" Nghe A Nguyên nói như vậy, Phượng Minh làm sao còn dám giả chết, nhất thời nóng nảy, nhảy dựng lên liều mạng xua tay, trong ánh mắt kinh ngạc của A Nguyên, hắn có chút mất mác nói, "Ngươi nói đúng, nàng còn không biết ta là ai đâu, nếu là sự tình không thành hỏng mất thanh danh của nàng thì phải làm thế nào?" Dừng một chút, hắn kề sát A Nguyên, cười làm lành nói "Hảo muội muội, ngươi cũng thân cận với biểu tỷ của mình phải không, có từng nghe nàng nói, nàng trúng ý người nào không?" Thấy cục thịt to trừng mắt dùng ánh mắt thể tin mình, cũng biết hỏi tiểu hài tử về vấn đề tình cảm có chút không thích hợp, đành phải nhỏ giọng nói, "Ta làthật thích nàng."

Bằng không, cũng sẽ không vì Tề Thiện, vì một chút hy vọng mong manh mà giữ mình rất nhiều năm.

A Nguyên nhìn đường huynh, cũng cảm thấy hắn đáng thương.

Phượng Minh là người yêu thật tâm, nếu thật có thể thành thân với biểu tỷ, A Nguyên cảm thấy tiểu tử này sợ là sẽ thành phụ vương thứ hai, tuyệt đối trân trọng thê tử, nghĩ nghĩ, nàng muốn giúp đường huynh một phen, huống gì đám hỏi với hoàng tử đối với cậu nàng cũng là có lợi, nàng ra vẻ thành thạo vỗ vỗ bã vai Phượng Minh, thấy Phượng Minh vội vàng cúi lưng để nàng vỗ, hài lòng nói "Hoàng huynh yên tâm, chỗ hoàng bá phụ, ta sẽ cố gắng."

Đương nhiên, có được hay không, không quan hệ tới nàng a.

"A Nguyên ngươi thật sự là người tốt!" Bị đường muội rút dao tương trợ làm cảm động đến rơi nước mắt, Phượng Minh nắm móng vuốt của tiểu đường muội, há miệng run rẩy lấy từ trong ngực ra một đôi vòng chạm khắc từ ngà voi, nhiệt tình đưa cho A Nguyên đang kiêu ngạo ngữa cổ nhìn "Muội muội cầm chơi đi, là tâm ý của huynh trưởng một" nói xong, lấy lòng hỏi, "A Nguyên còn thiếu cái gì sao?"

"Tứ hoàng huynh vì sao không hỏi ta xem?!" bị thờ ơ lạnh nhạt rất lâu, Ngũ công chúa ở một bên nhịn không được bắt lấy ống tay áo của Phượng Minh nói, "Chẳng lẽ ta không phải là muội muội sao? Hoàng huynh bất công như vậy, ta sinh khí, thật sinh khí!"

Ngũ công chúa và A Nguyên luôn chơi cùng một chỗ, nay càng thêm hỏng rồi, quả thực chính là Thiên Ma tinh. Phượng Minh sao dám đắc tội nàng, lau mặt một cái, rồi lần nữa móc ra một cái trâm gài tóc có gắn trân châu ai oán nói, "Đây là mua cho ngươi." Có 2 muội muội như vậy, hoàng tử điện hạ cảm thấy uy nghiêm của huynh trưởng không còn sót lại chút gì, không khỏi bi tráng nói, "Sau này ta sẽ nói với mẫu phi hảo hảo chỉ bảo các ngươi, bằng không sau này các ngươi làm sao có thể gả ra ngoài đây?"

Ai cưới hai yêu tinh này về chắc sẽ thắt cổ hết a!

Vừa nói xong đã thấy 2 muội muội đang chạm trán so lễ vật, đưa ánh mắt không có hảo ý nhìn vạt áo của hắn.

Phượng Minh thấy không tốt, túm vạt áo xoay người chạy, phía sau 2 nữ hài nhi tôn quý cũng vội vàng đuổi theo, phía sau nữa là một đám nội giám cung nữ khóc khôngra nước mắt kêu to"Điện hạ cẩn thận!" vừa gọi vừa đuổi theo.

Phượng Minh sợ chạy nhanh làm hai muội muội phía sau bị ngã, nên vừa chạy vừa quay đầu xem, thình lình nhìn thấy đằng trước là Hoàng Thượng đang kéo tay một phi tử mỉm cười nhìn mình, vội vàng dừng lại, tới trước mặt Hoàng Thượng cung kính nói"Thỉnh an phụ hoàng." Ánh mắt nhìn phi tử kia, khẽ nhíu mày nhưng vẫn là biết lễ cúi đầu rồi không tới phi tần trẻ tuổi kia nữa.

Hoàng Thượng thấy hắn quy củ như vậy, hết sức hài lòng, lại thấy 2 cái nha đầu hi hi ha ha chạy lại đây mỉm cười hỏi "đang làm cái gì?" Gọi A Nguyên và Ngũ công chúa đến bên người mình, tự tay lau mồ hôi cho 2 đứa nhỏ rồi mới ôn thanh nói "Trong vườn vẫn còn lạnh lẽo, cẩn thận gặp gió lại bị bệnh." Khi hắn nói lời này, ánh mắt từ ái vô cùng, A Nguyên cảm giác được, chỉ cười hì hì ôm cánh tay của hắn nói "Hoàng bá phụ không biết đâu, tứ hoàng huynh keo kiệt cực kì, không dễ dàng gì đi ra ngoài mộtlần, vậy mà chỉ cho ta và hoàng tỷ một chút đồ vật, huynh trưởng luôn nói yêu quý muội muội nên chúng ta tự nhiên phải so đo với hoàng huynh."

Tuy nhìn như cáo trạng nhưng ngữ khí lại vô cùng thân mật, Hoàng Thượng mỉm cười nhìn A Nguyên nhe răng trợn mắt với Phượng Minh giả vờ tức giận nói "Đúng là phải phạt!"

A Nguyên và Ngũ công chúa lại không hề lo lắng, một trái một phải lặng lẽ đẩy phi tần kia qua một bên rồi cười nói "Vậy phạt hoàng huynh một tức phụ đi để hoàng huynh mỗi ngày đều phải nghe sư tử Hà Đông rống nha!" Bất quá là đồng ngôn đồng ngữ, nói xong lại hi hi ha ha cười lớn.

Trái tim của Phượng Minh lại đập mạnh, cẩn thận nhìn Hoàng Thượng nhướn mày, sau lại nhịn không được nhỏ giọng nói "Nếu là, nếu là… thật sự có ngày đó, dù là sư tử Hà Đông rống, nhi thần cũng nguyện ý."

Hoàng Thượng thấy bộ dáng hắn lắp bắp, trong lòng buồn cười, nhưng cũng khôngnhận lời.

Tâm tư của Phượng Minh hắn có thể đoán được vài phần. anh quốc công là người hắntín nhiệm, tâm tính Phượng Minh hắn cũng ít nhiều minh bạch, không hề có dã tâm gì. 

Nếu là Phượng Minh dám thoải mái đi đến trước mặt bản thân cầu cưới Tề Thiện, hắncũng sẽ không phủ quyết, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ đồng lòng vì Phượng Minh cố gắng lại cũng có hứng thú, làm tâm tình của Hoàng Thượng đang phiền muộn vì triều đình cũng khoái trá hơn rất nhiều, lúc này cười nói, "Đại để nữ tử đều là bị sủng ái mới thành thói quen đó! Nếu có nhiều trắc thất, chỉ sợ sẽ thành nhu tình như nước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!