Editor: Kim Chi
Trong căn phòng tối mờ mịt thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. trên chiếc giường đỏ thẫm, một cánh tay thon dài trắng nõn chậm rãi quàng lên đầu vai tròn trịa của thiếu nữ còn đang ngủ say, lần vào trong chiếc chăn gấm ra.
Nàng thiếu nữ vẫn cuộn tròn trong chăn không nhúc nhích, hoàn toàn không có cảm giác gì hết.
Ngủ đến chết đi sống lại.
Thấy nàng vẫn chưa tỉnh, chủ nhân của cái tay kia liền khều gọi người trong lòng mình dậy, một lúc sau, cười lạnh một tiếng rồi cả hai tay đều hướng vào dưới lớp chăn mà mò mẫm tìm kiếm.
Một đôi môi mỏng cũng đồng thời hướng đến cái cổ tinh tế của thiếu nữ mà gặm nhấm, mang theo cả chút cảm giác thỏa mãn của bữa tiệc lớn vừa qua.
"Tha cho ta đi!" giả chết không được, công chúa điện hạ rốt cuộc khóc lóc thảm thiết mà lăn vào lòng ngực phò mã nhà mình. Đến tận đêm tân hôn mới thấu được hóa ra mình bị gả nhầm cho tên phò mã là sói, bảo nàng làm sao không thống khổ cho được. Chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình, cả mặt mũi dàn dụa nước mắt, nàng làm vẻ đáng thương nói: "Dung ca, A Dung, Phò mã!"
Nàng khóc lóc sướt mướt mà nói: "Đã cả đêm rồi, cho người ta con đường sống đi mà!"
Vừa nói vừa lau nước mắt kêu lên: "Tuy rằng bản công chúa cũng được ăn rất ngon, nhưng nếu cứ tiếp tục thì dễ nguy mất!" Thật đúng là sói đội lốt cừu, A Nguyên hối hận nghĩ đến từ thời con nít thì quả thực cái tên này đã là cái người không tốt rồi, ấy thế mà vẫn không cẩn thận đi nhầm vào ổ sói.
Người anh em che dấu thật thâm ha!
Lòng nàng tràn đầy phẫn nộ vì bị lừa hôn!
Lừa hôn là không có đạo đức!
"Điện hạ khóc ư." Mỹ nam tuấn tú mặc áo ngủ thôi mà trông như tiên tử, lộ ra nửa bờ vai và lồng ngực trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo, tóc đen dài rũ trên vai, thật là xinh đẹp diễm lệ như hoa. Báo hại có đứa không tiền đồ lại nhìn ngây ngốc một phen, không quên nuốt nước miếng một cái.
Đại biểu điển hình của việc không biết chừa là gì.
"Đúng thế." A Nguyên ngơ ngác mà nói, vẫn còn nỗ lực thương tiếc cảnh tiên.
"Điện hạ khóc thút thít như thế, nhìn rất đẹp, ta thực thích." Đôi mắt A Dung cười cong cong, cúi người hôn lên khóe mắt A Nguyên, nhẹ nhàng mà thưởng thức.
Công chúa điện hạ đờ đẫn luôn.
Phò mã của ta là đồ máu lạnh!
Dêm tân hôn, chẳng nhẽ lại có thảm án trong phòng?!
« Chàng chàng chàng! » A Nguyên giật mình một cái, xoay người lăn vào bên trong giường, chui vào trong chăn, chỉ thò ra cái đầu cảnh giác kêu lên: « Ngươi không phải Dung ca, ngươi là ai! » Chẳng lẽ bị xuyên?!
A Dung nhìn công chúa sinh khí dồi dào, hoạt bát tinh nghịch, thật là cười muốn chết, nghĩ đến đêm qua có người không được ngủ, lăn lộn suốt một đêm, trên người cũng bắt đầu thấy đau, mà nàng lại sợ kinh động người ngoài không dám kêu lên, liền thấy thương nàng, nén cười vươn tay cười nói: "không trêu nàng nữa, lại đây, chúng ta nói chuyện. » Thấy A Nguyên nghiêm túc trừng mắt cảnh giác, mãi lâu sau vẫn cuộn chặt trong chăn phòng thủ, giống hệt con sâu lớn, chàng vươn tay kéo cô công chúa điện hạ mặt mũi đang thất sắc này lại gần, lúc này mới xoa vai xoa cổ cho nàng, nhẹ nhàng nói: « Là ta quá thích nàng, nên đêm qua đã có chút không phải. »
Mỡ đến miệng mèo mà lại còn không ăn quả thực không phải phong cách của hắn.
"Nhưng không thể như thế được chứ." A Nguyên thở dài, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nam, tức khắc lại cảm thấy A Dung dễ bị bắt nạt, liền quên luôn đêm qua mình từng bước từng bước bị ăn thế nào, làm bộ làm tịch nói: "Bằng không, sau này bổn cung không sủng hạnh chàng… ngao ngao!" Mới nói đến đó, đã bị A Dung bóp cổ đến mức kêu lên, thế nhưng lại cảm thấy không được tức giận, vừa ngẩng đầu lên đã thấy A Dung nhếch môi cười, cảm nhận được sự uy hiếp, A Nguyên nhìn về phía cửa tìm kiếm, đứa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như Hàm Tụ không biết chạy đi đâu rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc phải chiến đấu hăng hái một mình, trẻ con thường thức thời, nàng vội vàng cười làm lành: "Chỉ đùa chút thôi, bổn cung thích A Dung như vậy, đương nhiên là ngày nào cũng sủng ái chàng rồi."
Thoát được rồi ta sẽ hưu ngươi!
Con nhóc gầm gừ tức giận trong cổ họng!
"Cảm tạ điện hạ đã thương tiếc." A Dung chẳng nhẽ còn không biết cặp mắt đang liếc qua liếc lại kia của A Nguyên là đang suy nghĩ gì sao? Chỉ là lúc này hắn đã ăn no, lại lười cùng trẻ con so đo đến cùng, nên chỉ cười cười, trong lồng ngực hắn hiện giờ là một tiểu cô nương mềm như bông, chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô nàng hoạt bạt này, thực sự cảm thấy rất viên mãn, chết cũng không muốn trải nghiệm lại cái cảm giác phải ngủ một mình trên chiếc giường lớn thời trước, vuốt vuốt cái đầu mềm mại của A Nguyên, hắn dừng một chút, đột nhiên nhíu mày nói: "Vẫn chưa gội đầu sao?"
Tự dưng gây mất hứng, A Nguyên tức phì ra khói, liền dụi cả cái đầu chưa gội vào lòng ngực A Dung, hưng tợn mà nói: "Chàng dám ghét bỏ ta à!" Chỉ là vừa động đậy eo lại kêu lên oai oái, nghĩ đến đêm qua bị tên sói đói này ấy ấy, quả thực cảm thấy thẹn, mặt công chúa điện hạ càng đỏ hơn, kéo tay phò mã ấn lên eo mình nói: "Xoa đi, xoađi" Miệng không ngừng rên rỉ, nàng nằm xoài trên giường hưởng thụ A Dung xoa eo bóp chân cho mình, cười sung sướng đến mức thở dốc.
Có thể chiếm tiện nghi như vậy đương nhiên là chuyện tốt, A Dung đương nhiên bằng lòng hầu hạ A Nguyên đến rên rỉ, thanh niên này liền nảy ra ý xấu mà hỏi: "Khá hơn chưa? Còn đau nữa không?"
Đau cũng không thể nói cho A Dung biết được, công chúa điện hạ kiên cường mà rưng rưng nước mắt nói: "không đau chút nào, có chút bụi ý mà!"
"Bụi bay vào mắt" làm khóe mắt ai đó co giật, cười đến càng đẹp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!