Chương 178: (Vô Đề)

Cái gì gọi là đợi chờ là hạnh phúc )))) quà tặng cuối tuần ạ!!!

"Đây là cái gì ạ?" Đứa nhỏ kia dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng dò xét, nắm chặt lấy tay hoàng thượng nhất định không buông.

Vô cùng có lòng hiếu học.

Trong hai thanh như ý này một cái trắng nõn không chút tì vết, sờ mịn màng hiếm có. Bên cạnh là một khối ngọc cổ khác, tuy A Nguyên không xác định được lai lịch của nó nhưng xem chừng được Hoàng thượng cầm trong tay như vậy nhất định là thứ quý giá. Tuy rằng không biết chơi như nào, A Nguyên cũng cười đến độ tổ quốc khôngthấy đâu nữa rồi.

"Da mặt dày, ai nói đồ này là dành cho muội?" Hoàng thượng dí dí ngón tay lên đầu A Nguyên, lại lệnh cho cung nữ phía sau nàng mang hai thanh như ý này cất đi, lúc này mới lại chọc cái trán A Nguyên một cái nữa rồi đi đến bên người Hoàng hậu, miệng cười nói: "A Nguyên chính là thích những cái này, hoàng hậu sau này tìm cho muội ấy mấy thứ hiếm lạ, để muộn ấy cầm chơi đi."

Phía sau, có đứa nhỏ đối với hoàng huynh giàu có của mình liền nhắm mắt theo đuôi, liên tục lấy lòng nói: "Hoàng huyng nói quá đúng! Quá anh minh!" Dừng lại một chút, lại cười hì hì nói: "Huynh chính là ánh sáng mặt trời chiếu vào ngày tăm tối, dẫn lối cho muội khỏi lạc đường nha…." 

Hoàng thượng quay đầu lại nhìn nhìn đứa nhỏ này, khóe miệng vừa kéo lên.

Giờ thì đã biết Thái tử học cái trò nịnh nọt kia là từ ai rồi.

A Nguyên nhìn thấy ánh mắt phức tạp của hoàng huynh liền cười ra một tiếng, đi theo hoàng thượng ngồi xuống bên cạnh người, vẻ mặt hạnh phúc không giấu được.

"Thần thiếp tự kiểm tra trong kho, thấy có mấy mẫu san hô ngà voi, tuy rằng cũngkhông hẳn là trân quý nhưng cũng khá thú vị, đang muốn mang đến cho muội muội, chỉ là đang cảm thấy đau đầu nhất chính là gậy như ý, bệ hạ thực đã cứu nguy cho thần thiếp." Hoàng hậu liền cười nói, quay đầu lại hỏi A Nguyên: "Phủ Thành dương bá đã đưa sính lễ đến chưa?"

"Rồi ạ." A Nguyên cười hì hì nói: "Phụ vương tiến cung chính là mang cho muội một phần sính lễ, rất phong phú luôn." Nói xong, liền kể lại tỉ mỉ kĩ càng từng món sính lễ một, thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu liên tục gật đầu, liền tiếp tục làm mặt xấu nói: "A Dung vì cưới muội mà đã tích góp trong nhiều năm, quả nhiên đồ rất phong phú nha."

Nói xong, mặt mày nàng trông thật giảo hoạt giống hệt như một tên trộm lưu manh mà cười ha ha rộ lên.

"Muội ấy, đừng có bắt nạt A Dung quá." Hoàng thượng thực lo lắng vị muội muội này sẽ bắt nạt phò mã cho bằng được, mà A Dung nào dám không sợ chết làm gì nàng ấy chứ. 

Nụ cười của A Nguyên chợt tắt, ai oán nhìn khuỷu tay hướng ra ngoài của hoàng huynh. 

"Thần thiếp thì lại cảm thấy A Nguyên cực kỳ ngoan ngoãn." Hoàng hậu lắc đầu khôngvui nói: "Đây là phúc khí của Trạm gia, nếu không, với tướng mạo và phẩm giá của A Nguyên chẳng lẽ lại lo không tuyển được phò mã?" Nàng lén thở dài: "Chỉ là vào cái tình chờ đợi mười mấy năm của Trạm gia là tiện cho họ mà thôi."

Quả thật không phải bất công bình thường, làm Hoàng đế không thể lúc nào cũng đều chú trọng đến mặt mũi, nếu không thì không phải là Hoàng đế tốt. Mặc dù Hoàng thượng cũng thầm ngẫm ra sự vô sỉ trong lời bình ảo diệu này, lại không dám nhận đồng tình với suy nghĩ này của vợ, chỉ giật giật khóe miệng, thấy Hoàng hậu vui vẻ xem ra, trên mặt còn hồng hào thư thái vài phần, ánh mắt Hoàng thượng liền dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Nàng nói gì cũng đúng."

Các phi tần phía dưới mắt sáng quắc nhìn chỉ cầu được hoàng thượng chú ý đến, nhưng lại thấy trong mắt hoàng thượng bây giờ chỉ có hình dáng của hoàng hậu nên hơn nửa đều chết tâm, chỉ có Thành tần nghĩ đến Tam hoàng tử của mình mà vẻ mặt có sự không cam lòng.

"Hoàng tẩu nói vậy làm muội ngại quá." Đứa nhỏ này còn biết đỏ mặt, thật là chuyện hiếm có nha.

"Được rồi, đừng có diễn với hoàng tẩu của muội nữa đi ." Hoàng thượng cười một tiếng, sau nghe hoàng hậu nói A Nguyên định sau khi thành thân sẽ đi Giang Nam một chuyến liền trầm mặc một lát, tay vuốt vuốt đầu A Nguyên nói: "Vẫn là muội nghĩ cho hoàng tẩu và chất nữ."

"không bằng bảo cả A Ninh cùng đi đi." Hoàng thượng trầm ngâm một lát mới nói.

Lúc trước người cũng đã vì hoàng hậu mà suy tính biện pháp, chính là định lệnh cho Nhị hoàng tử Phượng Ninh đi Giang Nam chăm sóc che chở cho muội muội. Phượng Ninh không phải là Thái tử, rời kinh cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa hắn là huynh trưởng của công chúa Phúc Tuệ cùng cha cùng mẹ sinh ra nên nghiễm nhiên sẽ thực lòng chăm sóc cho nàng, so với việc hoàng hậu tự đi cũng không có khác biệt nhiều.

Hoàng hậu yên lặng nắm tay hoàng thượng, mắt có chút chua xót.

Phu quân của nàng, đã vì nàng mà suy nghĩ nhiều quá.

Lúc trước trước khi nàng xuất giá, biết mình sẽ là Thái tử phi, liền luôn dặn lòng mình rằng không đi ghen tuông, không tranh sủng, tuyệt đối làm một Thái tử phi không có gì để chê trách, để Thái tử tôn trọng chính thất hiền lương. Thế nhưng chính là mấy năm qua, đối diện với nam nhân này, nàng lại tự thấy tâm trạng đã không thể trở lại như trước đây, có thể bình tĩnh mà nhìn Thái tử đi đến phòng các thiếp thất khác được nữa.

"Nàng nhìn lại mình xem, có phải lại thấy khó chịu không?" Thấy hoàng hậu có chút hoảng hốt, hoàng thượng liền lo lắng, cười một tiếng, quay đầu lại nói với các phi tần ở dưới nói: "Nếu đã thỉnh an Hoàng hậu xong rồi, các nàng có thể đi về, nếu không có việc gì thì chớ quấy rầy hoàng hậu tĩnh dưỡng."

Nói xong, liền phất phất tay rồi sờ lêntrên trán hoàng hậu một cái, nhíu mày nói: "Để ta gọi thái y lại đây xem qua, nàng đừng để mình bị mệt." Hoàn toàn làm như không nhìn thấy đám phi tần ở dưới.

Thực cũng làm gì có chừa phần cho người khác nói chuyện đâu? Các phi tần khác đềukhông cam tâm mà rời đi rồi, chỉ có A Nguyên ngồi nhìn hai con người này ân ân ái ái đến phát ói mà liền nghĩ đến A Dung, miệng cũng lẩm nhẩm lẩm nhẩm gì đó rồi đi ra ngoài.

Lễ đại hôn càng đến gần, trong cung lại càng thêm nhiều việc mà bận rộn hẳn lên, ai cũng không dám chậm trễ chuyện của nàng công chúa được Thái hoàng thái hậu sủng ái nhất này. Trong lúc các cung khác đều đến đưa thêm đồ, bên ngoài liên tục có mấy vị công chúa tiến cung mà vây quanh A Nguyên, mặc dù nàng cũng đang sốt ruột lo cho lễ cưới của mình, chỉ muốn nói dăm câu ba điều mà thôi nhưng lại sợ bị người lớn trách mắng, nên đành nâng cao tinh thần theo bọn tỷ muội mà buôn chuyện. Biết bên phía phủ Thành dương bá cũng đang rất bận rộn nên nhỏ giọng nói: "Tổ chức đại hôn ở phủ công chúa, thế làm thế nào để thỉnh an cha mẹ chồng đây?" Nói xong liền thở dài.

Ngũ công chúa là người có kinh nghiệm, lúc này liền cười nói, "Ba ngày sau ngươi sẽlại vào trong cung thỉnh an, sau này cũng sẽ không thiếu thời gian như vậy nhiều đâu." Nói xong, vừa sửa sang lại áo cưới trang sức của A Nguyên, ngũ công chúa vừa nói, lời lẽ không thấy mang ý tốt: "A Dung hình như còn không có cả thông phòng?

Chuyện đó, hắn sẽ làm thế nào đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!