Chương 177: (Vô Đề)

Từ lúc tân hoàng đế đăng cơ, Trạm gia liền kịp thích ứng rất tốt.

Tước vị Thành dương bá này là nhờ vào sinh ra tử mới có được, còn trước đấy ông chỉ là một người thợ săn trong núi mà thôi.

Cho nên đến giờ có thể coi cũng là có vị thế. Tuy nhiên vì căn cơ không thâm sâu, tuy cũng sắp xếp cho nhi tử chất nhi trong nhà có được cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhưng trong mắt hoàng thượng thực cũng không đủ nặng nhẹ.

đã tính là gì đâu chứ? So với đám nhà cao cửa rộng kinh doanh trăm năm, căn cơ vững chắc, hơn nửa con phố đều là cửa hàng của họ, thì phủ Thành dương bá quả thật chỉ là có chút lòng thành mà thôi.

Bởi vậy tuy rằng Thái Thượng Hoàng đi rồi, hoàng thượng cũng không có điều Thành dương bá rời khỏi cấm vệ quân mà càng ngày càng coi trọng hơn.

Mặc dù phủ Thành dương bá hiện giờ có thân thiết với Hoàng hậu, nhưngtrong lòng hoàng thượng vẫn lấy đó mà vui mừng.

Chứ không chẳng lẽ người còn muốn cất nhắc con vợ lẽ nhà mẹ đẻ của trắc phi để về sau đứa con đó soán ngôi sao?

Lấy việc Thành dương bá từ trước đến nay luôn làm tròn bổn phận, khi A Dung trưởng thành lại tuấn tú như vậy, hoàng thượng bèn có vài phần khoan dung với vẻ đẹp trởi sinh, nên dù trước mắt A Dung lặng lẽ rút ra một đống tấu chương đáng ghét ra thìHoàng thượng vẫn kiên nhẫn nhịn xuống, sau khi cầm lấy xem xem thì liền cười nói: "Đề nghị của ngươi quả thực đúng trọng tâm, phụ hoàng quả không nhìn lầm người, ngươi rất có năng lực."

Nói xong, xoay người không cười nữa mà nói: "đi làm đi, nếu có ai dám thái độ với ngươi thì cứ bảo hắn tới nói chuyện với Trẫm!" Thấy A Dung hơi hơi mỉm cười, tâm trạng hoàng thượng liền tốt lên, nhịn không được tiếp tục trêu chọc: "Có phải ngươi và Hoàng muội…"

Trong tay tên tiểu tử trước mặt, như có ảo thuật lại đột nhiên xuất hiện thêm hai tấu chương nữa.

Hoàng thượng bất lực mà nhìn vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười của người trước mặt, thật muốn hỏi xem tiểu tử này có phải đang cố ý hay không.

Biết rõ hoàng thượng đang muốn làm biếng, thế nhưng lại còn trình lên nhiều tấu chương như vậy, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao!

Hoàng thượng trừng mắt một cái, thực muốn đem tên muội phu này đá ra ngoài!

"Bệ hạ?" Mỹ nam thuần lương dùng ánh mắt ngây thơ, nghi hoặc nhìn lên, lập tức lòng hoàng thượng như bị một mũi tên bắn trúng.

Hoàng thượng yên lặng mà nuốt lại lời định nói, nhận lấy bản tấu chương được trình lên, nhìn qua rồi lấy bút ngự phê, xong xuôi mới tức giận ném trả lại vào lòng ngực A Dung mà nói: "Đừng tưởng trẫm không nhìn ra!"

"Bệ hạ anh minh." A Dung nhấp miệng cười, đang muốn nịnh nọt hoàng thượng vài câu để sau này dễ dàng hành sự hơn thì liền thấy trước cửa ngự thư phòng truyền đến giọng nói sợ hãi. Một lát sau, một cái đầu nhỏ thò vào, nữ nhi tinh xảo xinh đẹp này chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình với A Dung một cái rồi nhảy nhót tiến vào tỏ vẻ đángyêu với Hoàng huynh nhà mình, lời nói ra từ trong miệng lại chẳng đáng yêu chút nào, hỏi: "Muội nghe nói A Dung đang ở chỗ Hoàng huynh nên lại đây thử xem có phảikhông." Dứt lời liền quay đầu làm mặt quỷ với A Dung.

"Nếu không có hắn thì chẳng lẽ muội sẽ không thèm đến nhìn Trẫm một cái?" Hoàng thượng liền cười hỏi.

Nếu không phải ánh mắt hoàng thượng đang nhìn mình thực quá nguy hiểm thì A Nguyên chắc đã thẳng thắn nói là không nghĩ rồi. Nghĩ tới của hồi môn của mình, công chúa điện hạ vốn luôn mặt dày đành chân thành mà nói: "Mỗi ngày đều nghĩ đến, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng…."

"Khụ…." A Dung nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, sợ người nào đấy nếu còn tiếp tục nói sẽ bị ăn đánh mất.

"Nói tiếp." Hoàng thượng được nịnh đến choáng váng, liền không vui lắm.

"Tóm lại, hoàng huynh chỉ cần biết trong lòng muội người thực rất quan trọng là được." A Nguyên bĩu môi, lúc này mới hỏi: "Hai người còn có chuyện gì nữa không?"

"Thôi đi đi." Hoàng thượng thấy vẻ mặt nàng vội vàng, lúc này thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ mà nói.

"Muội tới là có chuyện chính sự cần nói." A Nguyên liền vội vàng nói: "Hoàng huynhđịnh khi nào đưa Phúc Tuệ hồi cung?" Lúc này nhắc đến Phúc Tuệ, nguyên nhân là vì năm đó Hoàng hậu khi mang thai bị hại ngã xuống nước dẫn đến sinh non. Hoàng hậu giữa sự sống và cái chết mà vùng vẫy cố sinh hạ công chúa, nhưng vì trước giờ sức khỏe của Phúc Tuệ Công chúa vẫn không tốt nên không dưỡng bệnh ở kinh thành mà lại được sắp xếp chăm sóc tại Giang Nam quanh năm ấm áp. Hiện giờ cũng đến tuổi thành thân, sức khỏe cũng đã tốt lên nhiều, bởi vậy Thái Hoàng Thái Hậu liền lệnh cho A Nguyên tới hỏi xem có thể đưa công chúa hồi cung để sắp xếp chuyện chung thân đại sự hay không.

A Nguyên cũng cảm thấy cứ để đứa nhỏ đó lẻ loi một mình ở Giang Nam cũng khôngphải chuyện tốt, bởi vậy nên mới đến hỏi.

"Đứa nhỏ này…." Hoàng thượng chần chừ một lát, đến trước mặt A Nguyên mà thở dài: "Có chút chuyện mà ta không dám trước mặt hoàng tẩu của muội mà đề cập đến. Chất nữ này của muội thân thể vẫn luôn yếu ớt, không thể chịu được đi lại tàu xe mệt nhọc." Thấy A Nguyên kinh ngạc, hoàng thượng liền cười khổ: "Trẫm là nam nhân, nghe xong chuyện này còn có thể chịu nổi.

Thân thể hoàng tẩu muội cũng biết rồi đấy, sợ rằng nếu biết chuyện này, tâm tình phiền muộn, tất nhiên sẽ là không tốt rồi." Huống hồ, nếu như Hoàng hậu biết nữ nhi của mình như vậy, chỉ sợ sẽ muốn đi đến Giang Nam ngay, đến lúc đó vị trí chủ hậu cung để trống, trong triều chỉ sợ lại có dị nghị.

So với nữ nhi, quả thực hoàng thượng vẫn là yêu quý thê tử của mình hơn.

"Chuyện này không nói với hoàng tẩu là không đúng." A Nguyên trong lòng cũng có chút khó chịu, càng thêm oán hận những người thiếp thất đó, lúc này chỉ dậm chân mà nói: "Hoàng huynh không nói, không sợ sau này hoàng tẩu mà biết, chẳng phải tình cảm phu thê giữa hai người sẽ bị tổn thương sao? Con cái đứa nào cũng đều là người mẹ dứt ruột sinh ra, không nói cho hoàng tẩu biết thật sự là không công bằng."

Chỉ là nghĩ đến sức khỏe Hoàng hậu, từ lúc nhập cung luôn phải bận rộn chuyện hậu cung mà càng thêm sinh bệnh, nàng cũng thực có chút chần chừ.

"Trẫm sẽ nghĩ lại." Hoàng thượng kẽ nhíu mày, gật đầu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!