Chương 1: (Vô Đề)

Trời đang vào giữa mùa hè, ban ngày thời tiết lúc nào cũng nóng như lửa, cái nóng xuyên qua rèm cửa bay vào căn phòng có không khí dịu mát.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, cầm chắc một cái quạt tròn trong tay, phe phẩy nhẹ nhàng, một chút cũng không phát hiện thấy trên chiếc giường gỗ lim lớn, được chạm khắc cẩn thận, có một bé con nho nhỏ đang cố gắng lết người đến đầu giường tò mò nhìn vào góc phòng nơi có chậu băng vẫn chưa tan hết, lại nhìn nhìn cây quạt trong tay nha đầu kia một chút rồi quay đầu dụi dụi thân mình vào cái chăn mềm mại, khóe miệng giật giật, nhưng không khóc không làm ồn.

A Nguyên vẫn cảm thấy, là một người trưởng thành, cho dù bị xuyên vào thân thể của một đứa bé thìchuyện khóc lóc huyên náo vì lạnh, vẫn rất mất mặt. Điều đó sẽ trở thành một đoạn lịch sự đen tối trong đời mình.

Ngay khi A Nguyên cảm thấy ấm áp hơn, chuẩn bị tiếp tục làm một đứa con nít ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn lại nghe thấy tiếng mở cửa, một nha hoàn xinh đẹp trên đầu cắm trâm cài như ý bước vào, thấy nha đầu đang ở trong phòng ngủ gục, trên mặt liền lộ ra vẻ tức giận, lại nhìn tới chậu băng trong góc phòng liền cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn A Nguyên đang nằm trên giường, thấy nàng nhắm mắt tựa hồ còn đang ngủ mới xoay người, đẩy mạnh nha đầu đang cầm quạt tròn xuống đất.

Tiểu nha đầu giật mình tỉnh lại, nhìn thấy nha hoàn kia, trên mặt lộ rỏ vẻ sợ hãi, nghiên ngã đứng dậy nói nhanh: "Minh châu tỷ..." Những lời biện bạch trong lòng khi tới miệng lại trở thành tiếng gọi, Minh Châu một tay bịt miệng nha đầu, một tay kéo nàng ra khỏi phòng nhanh chóng, sau đó mới buông ra.

"Gọi bậy, gọi bạ cái gì?!" Ra khỏi phòng, Minh Châu thấp giọng mắng, "Quấy nhiễu đại cô nương, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?!" Thấy tiểu nha đầu ngắc ngứ nói không ra lời, nàng cười lạnh nói, "Nương nương yêu thương các ngươi tuổi còn nhỏ, không có sai bảo các ngươi, ta xem ra các ngươi gan liền to ra, ngay cả chủ tử cũng không để vào mắt!" Thấy tiểu nha đầu hốc mắt đỏ lên muốn biện bạch, nàng lạnh lùng nói, "Đại cô nương mới hơn trăm ngày, ai cho ngươi dùng chậu băng?!

Ảnh hưởng đến xương cốt của Đại cô nương, ngươi bồi thường nổi sao?!"

"Tỷ tỷ đừng cho nương nương biết" biết lần này mình phạm phải sai lầm lớn, tiểu nha đầu vội vàng cầu khẩn nói, "Đừng đuổi ta đi ."

Nàng là nữ nhi do gia nô trong phủ sinh ra, Vì tuổi còn nhỏ lại biết chăm sóc trẻ em nên khi Vương phi nương nương vừa sinh xong nàng được chọn chăm sóc cho Đại cô nương. Trong phủ Túc vương này, phu thê hai người sinh được bốn người con trai rồi mới có nữ nhi đầu tiên nên Túc vương và Túc vương phi yêu thương nữ nhi vô cùng, hạ nhân hầu hạ trong sân của Đại cô nương cũng được lợi, việc làm thoải mái tiền thưởng cũng nhiều, mỗi khi các vị thiếu gia trong phủ đến thăm muội muội nếu thấy các nàng có chỗ đắc lực liền tùy tay ban thưởng, bên ngoài bao nhiêu người hâm mộ mà vào không được, nàng đương nhiên không muốn bị đuổi ra ngoài.

"Tới bây giờ mà ngươi vẫn chỉ biết lo cho chính mình?" Minh Châu cao giọng, giận đến mức không thở được, nghiêng đầu hít sâu hai cái nói "Ta nói nhiều như vậy, ngươi cũng không hỏi một tiếng tình hình Đại cô nương như thế nào. Huống gì trong phòng Đại cô nương chỉ có một mình ngươi, vậy mà ngươi dám ngủ, nếu là cô nương ngã xuống, hoặc là bị va chạm, mạng của già trẻ cả gia đình ngưoi đều không đủ đền đâu!"

Nàng nghiêm nghị nói xong, lãnh đạm phân phó "Ngươi không thích hợp ở lại trong viện này, thu dọn hành lý đi, ta sẽ báo lại để quản sự cho ngươi trở về!"

"Minh châu tỷ tỷ!" Minh châu là nha hoàn được sủng ái nhất bên người Túc vương phi, còn giúp vương phi quản lý phủ, lời đã nói ra có một không có hai, lúc thấy Minh Châu muốn đuổi mình đi, tiểu nha đầu kinh hoảng không thôi, vừa khóc vừa kéo áo Minh Châu.

"đi ra ngoài đi!" Minh châu thanh âm rét lạnh nói.

"Ở đây đang có chuyện gì vậy?" Minh Châu quay đầu thấy ở cửa có vài tiểu tư mặt mũi dễ nhìn vây quanh một thiếu niên mặt áo trắng thân mình đơn bạc chậm rãi bước tới, vội vàng tiến lên cúi người, cung kính nói "Thỉnh an Đại thiếu gia." Thấy thiếu niên này mặt mũi tuấn tú lại mang theo vẻ tái nhợt của người bệnh, thời tiết oi ả ngày hè mà trên mặt không hề có nửa giọt mồ hôi liền lo âu nói, "Đại thiếu gia vừa mới khỏi bệnh, sao lại ra ngoài như vậy?

Để vương phi nương nương biết, chỉ sợ lại lo lắng thêm."

"Suốt ngày ở trong phòng, cả người đều buồn đến hỏng rồi." Thiếu niên mỉm cười, ôn nhu nói "Trước đây trong người ta không khỏe, e sợ làm muội muội nhiễm bệnh khí, nay đã tốt hơn, tự nhiên muốn tới gặp nàng, bằng không nàng lại quên ta mất, vậy chẳng phải là cô phụ công sức ta làm bài thơ hôm đó tặng nàng?"

Nghĩ tới bài thơ làm cho cả phủ đều cười to, trên mặt Minh Châu lộ vẻ bất đắc dĩ.

Thơ là thơ hay, cả Túc vương và Túc vương phi đều khen ngợi, nhưng là đem các từ "Êm dịu" "Mĩ mạo" để diễn tả Đại cô nương, thì ổn thỏa thật sao?

Nếu không phải biết đại cô nương chỉ hơn ba tháng thì ngày đó nhìn đến thân thể nhỏ của Đại cô nương kiên quyết quay mặt vô vách tường thì nhìn thế nào cũng giống bộ dạng thẹn quá thành giận.

"Được rồi, được rồi, " thiếu niên nghĩ tới ngày đó, chỉ nhẹ nhàng mà cười hai tiếng, sau nghiêng đầu ho một tiếng, nhìn tới ánh mắt lo lắng của Minh Châu mỉm cười nói, "Đừng cho ai biết."

một thiếu niên ôn nhu trong suốt như vậy, thật đáng tiếc.

Nghĩ tới những chuyện hắn đã trải qua, trong lòng Minh Châu khe khẽ thở dài thấp giọng nói, "Nương nương đau lòng nhất là ngài, ngài cũng đừng để cho Vương gia và nương nương lo lắng quá."

"Tốt." Thiếu niên dễ nói chuyện hơn dự đoán của mọi người, nghiêng đầu cười lại thấy tiểu nha đầu đang quỳ trên mặt đất sững sờ nhìn mình, bộ dạng kinh diễm không thôi, bất giác cười nói, "Nha đầu kia là sao thế này?" Minh Châu hơi do dự, đang định nói ra sai lầm nha đầu kia phạm phải đã thấy nha đầu lập tức nhào lên ôm chân thiếu niên, bị một tiểu tư nhanh tay lẹ mắt đạp qua một bên, vẫn muốn bò đến khóc nói, "Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Minh châu tỷ tỷ đang gạt người!

Nô tỳ trước sau luôn trung thành, nào dám làm chuyện này! rõ ràng là minh châu tỷ tỷ..."

"Ngươi!" Nhìn thấy nha đầu kia dám nói xấu mình, minh Châu tức giận đến trắng bệch cả mặt.

"Vào trong phòng xem, liền hiểu rõ mọi việc." Mắt thiếu niên trầm xuống, vội vàng tiến vào thấy ngay chậu băng trong góc tường chưa tan hết, tiểu nha đầu đang nhìn vào thăm dò liền sợ hãi rụt cổ.

Thiếu niên nghiêm mặt nói, "Thế nhưng còn dám nói dối, đây chính là đại sự, Minh Châu!" hắn nhìn Minh Châu đang cung kính lắng nghe cất giọng nói, "Truyền lời của ta ra ngoài, hạ nhân này ngay cả chủ tử cũng dám lừa gạt, về sau còn dám làm chuyện lớn hơn, cả nhà bọn họ những ai còn trong phủ đều đuổi ra ngoài!"

"Còn có,.. " trên mặt thiếu lộ ra nụ cười thản nhiên, ôn thanh nói, "Mẫu thân rộng rãi, luôn ban thưởng không ít, các ngươi ăn của Vương phủ nhưng lại chậm trễ muội muội của ta, làm gì có chuyện như thế?" hắn vươn ngón tay dài tinh tế lên, ôn nhu nói, "Trừ bỏ xiêm y trên ngừơi các nàng, những thứ khác đều là của vương phủ, nhìn kĩ cho ta, một vật cũng không cho các nàng mang ra ngoài, hiểu rõ?!"

Minh châu trong lòng phát lạnh, ngẩng đầu lên thấy đôi mắt trong suốt như thủy tinh của thiếu niên, thấp giọng đáp ứng liền ra ngoài gọi người kéo nha hoàn đang bị dọa tới thẫn thờ đi xử trí.

A Nguyên ngay từ đầu đã nằm sấp trong chăn nghe lén, Minh Châu vừa đi, thân thể của nàng bị mộtđôi tay nhẹ nhàng ôm lấy, lúc này mới mở mắt ra nhìn thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú mỉm cười với mình, biết hắn mới vừa rồi ra oai cũng vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng lại nghĩ tới thiếu niên dùng thơ để trêu ghẹo mình, lấy cái gì "Củ sen" so sánh với thịt mỡ trong người nàng, trong lòng chính là giận dữ, chậm rì rì quay đầu, biểu tình hờn giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!