Chương 9: Đương gia Đại phu nhân

Sân viện Đại phu nhân tọa lạc tại phía Đông của trang phủ.

Tuy vào trang phủ lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Mai và Tần Thiên đi vào nơi này.

Dù tâm tình bất ổn, Tần Thiên vẫn không khỏi bị khu nhà chính trang lệ này hấp dẫn.

Trang phủ mang nét điển hình của kiến trúc Nam phương, đình đài lầu các, tú lệ cao ngất, hành lang dài, uốn lượn khúc chiết, bốn phía có có cây cầu nhỏ bắc qua hồ nước, kỳ hoa dị thảo chiếm phần lớn khu viện này, thiết kế bố cục đại khí mà tinh xảo, nhưng lại phi thường xa hoa.

Tần Thiên cảm thấy, trang phủ so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm phú quý.

Dương ma ma dẫn dắt các nàng, dọc theo đường đi nói về quy củ trong viện của Đại phu nhân.

"Phu nhân kỳ thật là một người hòa khí, nhưng ghét nhất hạ nhân dối trá lừa gạt, phu nhân hỏi các người cái gì, đều phải thành thật trả lời, trăm ngàn đừng nghĩ giấu giếm lừa phu nhân".

Nói xong, Dương ma ma quay đầu lại, ánh mắt sắc bén liếc các nàng một cái: "Phu nhân là người thế nào, hẳn các người biết rõ rồi chứ".

Tiểu Mai chột dạ, kìm lòng không được khẽ run lên.

Tần Thiên trong lòng cũng nhảy lên một cái.

Đại phu nhân ở trang phủ là người như thế nào đây? Nhắc đến tên của bà, chỉ sợ toàn thương nhân trong Dương thành đều phải giơ ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục.

Bởi vì Đại phu nhân thân là nữ nhân lại có thể đảm đương công việc của nam nhân mà còn làm rất tốt. Bà là chưởng quản của Thịnh Thế Trà Hành.

Theo đạo lý, là một nữ nhân, bà không thể xuất đầu lộ diện, nhưng tình huống ở trang phủ lại không giống. Bởi vì 13 năm trước, lão gia của trang phủ sau khi đem Trà Hành phát dương quang đại, bỗng nhiễm bệnh từ trần, bỏ lại một nhà nữ nhân cùng mấy đứa con nhỏ và gia sản khổng lồ.

Trang phủ phu nhân không để ý đồn đãi thế tục, xuất đầu lộ diện, cũng không biết dùng phương pháp gì, đánh lui tất cả những kẻ trong dòng họ muốn nhân cơ hội đoạt lấy tài sản trang phủ, mặc dù lấy thân phận nữ nhân, nhưng lại khởi động toàn bộ sinh ý, duy trì việc kinh doanh Thịnh Thế phồn hoa.

Cho nên nói, trang phủ phu nhân có kiến thức có sự quyết đoán, không giống với các phu nhân trong các trang phủ lớn khác, tuyệt đối không phải hù dọa, đây là người so với Lý di nương càng khó đối phó hơn.

Bà ta bỗng nhiên muốn gặp mình cùng Tiểu Mai, rốt cuộc là phát hiện điều gì?

Đang mải suy nghĩ, Dương ma ma đã dẫn các nàng đi vào trước sân một tòa biệt viện, đi qua cổng vòm, gặp một đại viện, sân trồng trúc, gió thổi qua sàn sạt rung động.

Có vài tiểu nha đầu đang ngồi ở hành lang, thấy các nàng đi vào, một bên thông báo, một bên vén rèm cửa mộc châu lên, Dương ma ma mang theo Tần Thiên hai người tiến vào.

Đi vào liền ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, Tần Thiên hai người còn chưa thấy rõ trang trí bên trong, đã bị Dương ma ma đẩy vào nội thất phía đông.

Đi vào liền thấy dựa vào cửa sổ trong phòng có đặt một chiếc ghế bành trang trí hoa văn cúc lê, ngồi trên ghế là một nữ tử tầm bốn mươi tuổi.

Bà ta da mặt trắng mịn, dung mạo đoan trang, mặc một kiện áo ngoài màu lam thẫm cùng màu với đế giày, váy màu trắng, tóc đen sau đầu vấn thành một vòng tròn, chỉ dùng một cây trâm làm bằng dương chi bạch ngọc, trên cổ tay đeo một vòng ngọc.

Nữ tử này bộ dáng trắng trong thuần khiết, toàn thân không dùng nhiều trang sức, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy một loại thần thái ung dung, đặc biệt là vẻ không giận mà uy, làm cho người khác vừa thấy liền đoán được thân phận của nàng.

Tần Thiên biết, đó chính là Đại phu nhân.

Đứng bên cạnh Đại phu nhân là một nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi. Lúc này nữ tử đem một chung trà bằng sứ trắng Thanh Hoa tới tay Đại phu nhân, sau đó quay đầu hướng hai người Tần Thiên quát: "Thất thần làm cái gì, còn không mau dập đầu trước Đại phu nhân".

Tần Thiên và Tiểu Mai vội quỳ xuống dập đầu, phục trên mặt đất không dám ngẩng lên.

Tiếp đó, Tần Thiên nghe thấy có người nói: "Nguyệt nương, đem vật kia lấy ra cho các nàng xem".

Thanh âm bình tĩnh, trầm ổn, lộ ra một cỗ uy nghi, Tần Thiên biết, đây là thanh âm của Đại phu nhân.

Tiếp theo nàng nghe thấy thanh âm cung kính của Nguyệt nương đáp: "Dạ". Sau đó là một vài tiếng động nhỏ, rồi một kiện quần áo mềm mại hoa hoa lệ lệ gì đó bị ném tới trước mặt hai người.

Tần Thiên thấy rõ vật trước mặt, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bên cạnh Tiểu Mai lại sợ hãi kêu ra tiếng.

Đây đúng là y bào của Lý di nương bị chim cắp đi. Lúc này y bào đã bị rách mướp, mặt trên áo bị móng Hỉ Thước cào ra vô số lỗ nhỏ, ẩn ẩn, còn có thể nhìn thấy dấu vết các nàng đã làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!