Hải Đường viện.
Tam di thái nhìn ngân phiếu hai ngàn lượng để ở trên mặt bàn, nhớ tới những lời Nguyệt nương vừa mới nói.
"Đây là tiền của Đại phu nhân, đưa người để dùng cho việc thành thân của Tam thiếu gia. Phu nhân nói, tuy rằng sau khi thành thân ăn mặc cũng không phải lo lắng, nhưng mà việc cần dùng đến bạc cũng rất nhiều, cũng là tâm ý của phu nhân muốn người có chút vui sướng kiêu ngạo khi con trai thành gia lập thất."
Nghĩ đến đây, Tam di thái thái gục đầu xuống, lấy khăn tay lau nước mắt chực rơi xuống.
Trang Tín Trung và Trang Minh Lan ngồi ở bên cạnh nàng, hai huynh muội thấy mẫu thân như thế, đều có chút kích động. Trang Minh Lan mười bốn tuổi vỗ về lưng mẫu thân, nhẹ giọng nói: "Nương, được rồi mà, như thế nào lại mau nước mắt như vậy, có ưu thương, nương cũng phải chú ý đến thân thể của chính mình chứ."
Trước đó hai huynh muội vẫn được nàng dặn dò nên chỉ dám kêu nàng di nương, nhưng khi không có ai, hai người vẫn luôn gọi nương.
Tam di thái thái vừa lau nước mắt, vừa nói: "Phu nhân cho tới nay đều đối với chúng ta rất tốt. Nhưng mà ta cũng luôn khiến bà đau lòng. Bà đối với ta càng tốt, ta lại càng áy náy."
Trang Tín Trung ở bên cạnh thở dài, "Nương, kỳ thật người cần gì phải luôn chịu đựng Nhị nương bài bố, cùng Đại nương đối nghịch? Nhị nương bọn họ có một số việc quả thật rất quá đáng…"
Giống như chuyện lần này, ép buộc Phương cô nương gả cho hắn. Nàng tương lai vốn sẽ là phu nhân của Trang phu, lại trở thành thê tử của hắn, khác biệt không chỉ là một chút ít…
Tam di thái thái nghe thấy con trách cứ, trong lòng lại áy náy, lại ủy khuất, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
"Ta cũng biết Nhị di nương thực quá đáng, nhưng mà, ta nào có biện pháp? Phu nhân có khả năng, có thực lực nên được lão gia tín nhiệm, chưởng quản cả Trang phủ to lớn như thế này. Nhị di nương thì có bên ngoại làm chỗ dựa, Nhị thiếu gia lại là gia chủ tương lai, còn nương của con thì có cái gì đây? Phu nhân sớm hay muộn cũng phải giao ra vị trí chủ mẫu, đến lúc đó, Trang phủ hết thảy đều rơi vào tay của Nhị phòng.
Tín Trung…" Tam di nương ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn con: "Tương lai của con ngày sau như thế nào, đều nằm ở một câu nói của Nhị di nương! Nếu ta không nghe lời của nàng ta, nàng ta sẽ ghi hận trong lòng, Minh Lan gả đi ra ngoài thì không nói tới, nhưng còn con? Con sẽ ra sao? Đến lúc đó phu nhân quan tâm Tín Ngạn còn không kịp, làm sao còn có khả năng cùng tinh lực chiếu cố tới con chứ?"
Tín Trung cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, "Nương, ta không cần bọn họ chiếu cố, ta đường đường là một nam nhi, có thể chiếu cố chính mình!" Hắn cầm tay mẫu thân, "Con chỉ hy vọng nương về sau không cần làm mấy chuyện trái với lương tâm thế này, làm cho chính mình khó chịu!"
Trang Minh Lan ở một bên cũng lau nước mắt, gương mặt tái nhợt yếu đuối.
"Trung nhi, nào có dễ dàng như vậy…" Tam di thái thái lệ vẫn rơi nói, "Con đọc sách không được, cả đời này cũng chỉ có thể đi theo con đường kinh doanh này. Nếu không theo bọn họ, con ở Trang phủ làm gì có lối thoát? Con không phải hạ nhân, ta không muốn con sống mà lại vất vả giống như hạ nhân vậy, ta muốn con đường đường chính chính là Tam thiếu gia của Trang phủ.
Mà hết thảy hy vọng này đều nằm ở ý tứ của Nhị phòng."
"Nếu khi đó, bọn họ thật sự không dung nạp ta, ta cùng lắm thì đi ra ngoài là được, ta cũng không tin, ta không thể nuôi sống nổi thê nhi!" Trang Tín Trung đứng dậy.
Trang lão gia sinh tiền phản đối việc ở riêng, cho nên trong di chúc có một quy định, các phòng trong Trang phủ, không được ra ở riêng, nếu như muốn ở riêng, phải được sự nhất trí của cả ba phòng. Đại phòng được 6 phần, Nhị phòng được 3 phần, Tam phòng được 1 phần. Với điều kiện này, Nhị phòng chắc chắn sẽ không ra ở riêng. Như vậy tương lại nếu Tín Trung không muốn theo bọn họ, cũng chỉ có thể tự động ra ở riêng.
Đây là kết quả mà Tam di thái thái không mong muốn nhất.
"Con muốn để nương lo lắng đến chết sao?" Tam di thái thái vỗ bàn, đập ngực. Trang Minh Lan vội vàng vuốt vuốt ngực mẫu thân, khóc nói: "Nương, người đừng thương tâm." Lại ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tín Trung: "Ca ca, huynh đừng oán giận nương, nương tất cả đều là vì chúng ta a."
Tín Trung thấy mẫu thân khóc thương tâm, thực hối hận lời nói vừa nãy, một lần nữa ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng mẫu thân, an ủi nói: "Là con không tốt, nương bớt giận. Nương nếu tức giận, đánh con để người hạ hỏa đi, đừng làm bị thương thân thể của mình."
"Nương làm sao có thể giận các con chứ" Tam di thái thái ngẩng đầu, cầm tay hai người, mỉm cười trong nước mắt, "Các con là người quan trọng nhất của nương mà."
Trang Tín Trung cùng Trang Minh Lan đều nắm chặt tay của mẫu thân.
Lúc này, có thanh âm thông báo của nha hoàn truyền tới, "Nhị di thái thái đến!"
Tam di nương cả kinh, buông tay các con ra, theo bản năng đem ngân phiếu giấu vào trong lòng.
Rèm cửa xốc lên, Nhị di thái thái mang theo nha hoàn cười khanh khách đi vào, "Lúc này lại đến quấy rầy muội, muội sẽ không trách ta chứ?"
Tam di thái thái vội vàng đứng dậy, cúi đầu xoay người đi đến trước mặt Nhị di thái thái, thực kính cẩn nói: "Tỷ tỷ sao lại nói như vậy, tỷ tỷ có thể đến thăm muội, chính là phúc khí của muội."
Trang Tín Trung cùng Trang Minh Lan cũng đứng dậy hướng Nhị di thái thái hành lễ.
Nhị di thái thái đầu tiên nhìn Trang Tín Trung liếc mắt một cái, quay đầu lại lôi kéo Trang Minh Lan, cười tủm tỉm đánh giá, "A, bất tri bất giác, Minh Lan đã lớn như vậy rồi, trổ mã trở thành một đóa hoa thật xinh đẹp. Phu nhân gửi gắm ta lo mọi chuyện ở hậu viện, cũng là ta sơ sót…"
Nói tới đây, Nhị di thái thái xoay mặt nhìn Tam di thái thái liếc mắt một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Cũng là thời điểm vì Minh Lan tìm một nhà chồng rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!