Thời điểm Tần Thiên bước ra Thanh Tùng viện, cảm giác như vừa ở trong mộng.
Nàng cúi đầu nhìn trong tay một lượng bạc kia, trong lòng trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết là tư vị gì.
Đại thiếu gia tuy rằng đáng thương, nhưng mà tính mạng của nàng cũng rất quan trọng, cho nên nàng đã đáp ứng lời đề nghị của đối phương. Nếu lúc ấy nàng không đáp ứng, nói không chừng sẽ thật sự bị bọn họ diệt khẩu! Bản thân bất quá chỉ là một tiểu nha hoàn, mất tích thì mất tích, ai sẽ quan tâm đây?
Nhưng mà… nàng thật sự không nguyện ý trở thành một phần trong nhóm đó, làm ra loại chuyện bắt nạt người tàn tật.
Một lượng bạc trong tay lại tựa như hòn đá lớn, treo ở trên ngực nàng, nặng trịch, làm cho nàng không thở nổi.
Nàng chậm rãi đi về phía trước, trong đầu giống như thiên quân vạn mã, ầm ầm lộn xộn, nửa ngày suy nghĩ cũng vẫn chưa rõ ràng.
Nàng trở lại Thanh Âm viện, mãi cho đến buổi tối vẫn mất hồn mất vía, trong đầu, lương tâm cùng lý trí đang tranh đấu kịch liệt.
Lương tâm nói với nàng, ngươi như vậy là không đúng, Đại thiếu gia là một người đáng thương, hạ nhân cũng dám càn rỡ như vậy, hôm nay dám tính kế để lấy tiền của hắn, về sau có lẽ dám tính kế lấy cả mạng của hắn! Mà ngươi, lại phạm phải một tội không thể tha thứ, chính là đồng lõa. Ngươi hẳn là nên đem hết thảy chuyện này nói rõ với Đại phu nhân, để Đại phu nhân xử lý.
Nhưng lý trí lại nói với nàng, ngươi đừng ngốc như vậy, nếu thật như vậy, ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt, bọn họ chết cũng sẽ lôi ngươi theo. Ngươi tới Thanh Âm viện còn chưa được bao lâu, Đại phu nhân nhất định sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, ngươi có chết oan uổng hay không cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ lừa gạt chút tiền mà thôi, nhất định không làm hại đến tính mạng của Đại thiếu gia. Cho dù thật sự như thế, trên đời người đáng thương còn rất nhiều, ngươi có thể giúp được đến đâu? Không đáng vì thương hại người khác mà làm hại chính mình. Nếu thật sự lương tâm bất an, không tiêu số tiền này, để dành làm việc thiện cũng tốt, ngươi là bị bất đắc dĩ, không phải đồng lõa!
Nhưng mà thật sự là như vậy sao? Đại thiếu gia vạn nhất bởi vậy xảy ra chuyện gì, nàng thật sự có thể cho rằng mình không hề có liên quan hay sao?
Nàng chỉ cảm thấy tâm loạn thành một đoàn, quét sân cũng không quét sạch sẽ, giặt quần áo thì quên không phơi, ăn cơm không cẩn thận lại đánh vỡ bát.
Trương ma ma, Đan Nhi bên cạnh thấy vậy đều quan tâm hỏi: "Tần Thiên, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Tần Thiên, ngươi sao giống như mất hồn vậy?"
Tần Thiên trả lời: "Ta không có vấn đề gì, chỉ là đầu có chút choáng váng."
Đan Nhi nói: "Vậy ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, buổi tối trong viện đã có chúng ta!"
Trương ma ma nói: "Đợi ta bảo người ở phòng bếp hầm bát cháo cho ngươi".
Lam Sơn cũng nói: "Có lẽ là do bị nóng, đợt ta một chút, ta sẽ cạo gió cho ngươi!"
Mọi người quan tâm khiến Tần Thiên trong lòng vui vẻ ấm áp, nhưng nàng biết, các nàng đối tốt với mình, là vì ở trong mắt các nàng, mình là tiểu cô nương đơn thuần nhu thuận. Nhưng các nàng vốn không biết, kia thật ra không phải là bản tính của nàng, mà là kết quả nàng đốc thúc bản thân chỉ vì sinh tồn. Nàng không hề đơn thuần, nàng thực ra rất toan tính, cân nhắc, cũng rất thực tế.
Buổi tối, nàng ngủ không an ổn, trong chốc lát mơ thấy nha hoàn ở viện của Trang Tín Ngạn vũ nhục hắn, trong chốc lát lại mơ Hải Phú mấy người mưu hại hắn, trong chốc lát lại mơ Trang Tín Ngạn một thân toàn máu đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng như đang chất vấn, vì sao trơ mắt nhìn mọi việc cứ thế phát sinh.
Tần Thiên lập tức tỉnh giấc.
Nàng ngồi dậy, nhìn trong phòng tối đen thở hổn hển, toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Cách đó không xa Đan Nhi, Tiểu Lan các nàng đang ngủ say, phát ra từng tiếng hít thở đều đặn, hiển nhiên đang ở trong mộng đẹp.
Quả nhiên không thể làm việc xấu… Tần Thiên che ngực, cười khổ lắc đầu.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng trong đêm rất đẹp, ánh sáng lung linh như nước lóe sáng, khiến cổ thụ ngàn năm trong viện như phủ thêm một tầng bạch sương.
Nàng đã không còn buồn ngủ, hoặc là nói, nàng không dám ngủ tiếp, nàng sợ ác mộng này lại đến dây dưa nàng.
Chẳng lẽ về sau đều phải chịu cái loại cảm xúc áy náy này suốt đời sao? Không có xảy ra việc gì thì còn đỡ, nếu thật sự có chuyện gì, nàng có thể khẳng định, cả đời này nàng sẽ không thể an tâm.
Sống khó chịu như vậy, không bằng nói với Đại phu nhân. Đại phu nhân cũng không phải loại người không nói lý lẽ, ai nói nàng nhất định không có cơ hội thoát khỏi hiềm nghi?
Vạn nhất Đại phu nhân không tin nàng…
Mặc kệ! Tần Thiên nặng nề mà thở ra một hơi.
Mặc kệ như thế nào, chuyện bắt nạt một cái người tàn tật như thế này, nàng khinh thường không muốn làm.
Nghĩ thông suốt mọi việc, Tần Thiên trong lòng cũng dần dần thoải mái, nàng một lần nữa lại nằm xuống, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!