Chương 34: Khí thế bức nhân

Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều như lửa đỏ từ phía đường chân trời chậm rãi tiến nhập vào trong màn mây, giống như ngọn lửa le lói sắp tắt, mặc kệ giãy dụa như thế nào, chung quy cũng sẽ dung hòa với đêm đen.

Tranh chấp trong phòng phu nhân vẫn chưa chấm dứt. Tần Thiên cùng các nha hoàn đứng bên ngoài viện mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm truyền đến từ bên trong, có thanh âm của Đại phu nhân, có Nhị di thái thái, tuy rằng nghe không rõ, nhưng có thể cảm giác được sự kịch liệt trong đó.

Lúc này, Lam Sơn từ trong viện đi ra, đi đến bên cạnh Tần Thiên, cầm trong tay một đôi hài thêu giao vào tay Tần Thiên, nói: "Đây là hài Phương cô nương nhờ ta làm giúp, nói hài ta làm đa dạng, tuy không đẹp lắm nhưng lại rất thoải mái. Ta đang định đêm nay tới đưa cho nàng dùng, nhưng hiện tại ta không đi được, muội giúp ta đưa đến chỗ của nàng, để nàng thử xem đi vào chân có vừa không. Sau đó lúc trở về tiện thể nhắn cho ta một tiếng!"

Nói xong lại nhìn nàng cười cười, xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Lúc này có lẽ chúng ta vẫn chưa thể ăn cơm được, nếu lúc ăn cơm muội còn chưa trở về, ta sẽ để phần cho muội."

Tần Thiên cười đáp ứng, cũng không nói nhiều, tiếp nhận giầy xoay người bước đi.

Lục Vu viện của Phương cô nương cách viện Đại phu nhân không xa lắm. Đại phu nhân vì thân thế của nàng, sợ hạ nhân trong phủ bắt nạt, cố ý an bài nàng gần một chút, xem như làm chỗ dựa cho nàng, cũng là cảnh cáo đối với bọn hạ nhân.

Từ viện Đại phu nhân đi ra, dọc theo đường nhỏ rải đá đi khoảng 10 phút là đến Lục Vu viện. Trên đường đi, hoa cỏ sum suê, rừng trúc thấp thoáng, gió nhẹ phơ phất, đem lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Lúc đến Lưu Vu viện, Tần Thiên cảm giác được có hòn đá nhỏ lọt vào trong hài.

Hài thêu ở cổ đại đi vào thật ra rất thoải mái do không bị bó khít hoàn toàn vào chân, nhưng cũng vì vậy thường dễ dàng bị mấy hòn đá nhỏ lẫn vào trong giày. Tần Thiên quay đầu thấy bốn phía không có người, không chú ý nhiều nữa, co chân nhảy đến một hòn giả thạch bên cạnh, tựa vào trên giả thạch.

Vừa cởi hài đem hòn đá bên trong bỏ ra, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng nữ thanh âm nũng nịu: "Phương tỷ tỷ, phong cảnh bên này thật sự rất đẹp, mỗi lần tới tìm tỷ tán gẫu, ta đều nhịn không được muốn kéo tỷ tới bên này trò chuyện!"

Tiếp theo lại là một giọng nữ ôn nhu khác: "Nghiên Hạnh cám ơn ý tốt của Tứ tiểu thư, thường xuyên qua đây chơi giúp ta giải buồn."

Một người là "Phương cô nương" một người là "Tứ tiểu thư", xem ra, đó là Tứ tiểu thư trong lời đồn, Trang Minh Hỉ, cùng Phương tiểu thư tương lai sẽ là Trang phủ phu nhân.

Tần Thiên không khỏi có chút bối rối, hai người không phát hiện ra mình, chính mình cũng không biết có nên đi ra chào hỏi hay không?

Nhưng mà nếu mình đi ra từ sau giả thạch, nhỡ các nàng lại nói: "Ngươi lén lút trốn ở nơi này làm cái gì?" thì bản thân cũng thoát không được nghi ngờ mình đang đứng đó nghe lén …

Phương cô nương thì thôi không tính, nhưng nghe nói Tứ tiểu thư này không phải là chủ tử hiền lành gì. Gặp phải cô nãi nãi này cũng không phải là chuyện gì tốt a!

Tứ tiểu thư thanh âm mang ý cười, có vẻ vô cùng thân thiết, "Cũng không bao lâu nữa Phương tỷ tỷ sẽ trở thành chị dâu của ta, chúng ta sẽ là người một nhà, Phương tỷ tỷ không cần khách khí như vậy!"

Phương tiểu thư không lên tiếng, hẳn là do thẹn thùng, nữ tử cổ đại nói đến những lời này da mặt đặc biệt mỏng.

Nhưng những lời kế tiếp của Tứ tiểu thư khiến Tần Thiên hoàn toàn bỏ hẳn quyết định bước ra hành lễ.

Tứ tiểu thư nói: "Hẳn là cũng không bao lâu nữa, chờ ca ca ta cùng Lưu gia tiểu thư thành thân, Đại nương sẽ gặp để nói về hôn sự của tỷ tỷ cùng Tín Trung ca ca!"

Tần Thiên cổ co rụt lại, vội vàng ngồi xổm xuống sau giả thạch, ngừng thở, cẩn thận kiểm tra vạt váy, cố gắng không để góc váy lộ ra ngoài.

Cũng may sắc trời ảm đạm, Phương tiểu thư các nàng hoàn toàn không phát hiện ra Tần Thiên.

"Ta… cùng Tín Trung?" Phương tiểu thư thanh âm tràn ngập kinh dị, đồng thời dừng lại cước bộ, Tứ tiểu thư đang đi theo cũng dừng lại.

Quả thật là đòi mạng mà, hai người dừng lại ngay phía trước giả thạch Tần Thiên đang trốn.

Tần Thiên thở cũng không dám thở. Trong lòng không nhịn được oán thầm, hai vị đại tiểu thư, có việc gì trọng yếu mà không thể ở trong phòng nói chuyện a? Các ngươi đang ngắm trăng hóng gió, thật sự thoải mái, nhưng mà ta lại bị bức thành tiểu nhân nghe lén a…

Hai người bên ngoài tất nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng của Tần Thiên.

Tứ tiểu thư có vẻ như một chút đều không phát hiện ra Phương cô nương khác thường, đương nhiên nói tiếp, "Ca ca ta đã thích Lưu gia tiểu thư, Phương tỷ tỷ hẳn cũng biết Lưu gia tiểu thư? Lưu gia thương nhân kinh doanh tơ lụa nổi tiếng ở Tô thành, Phượng hoa cẩm do nhà bọn họ làm ra là hoàng cung cống phẩm, bao nhiêu danh phủ cầu mà không thể! Lưu tiểu thư lại là mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo, chiều chuộng hào phóng, cũng không phải là người mà nữ tử nhà nghèo có thể cùng so sánh, việc hôn nhân này được định ra, ca ca ta quả thật vô cùng vui vẻ!"

Liên hệ với câu nói kia của Đại phu nhân, Tần Thiên đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Bất quá là Trang Tín Xuyên ghét bỏ Phương cô nương, tìm được nhà thông gia khác tốt hơn, liền muốn đẩy Phương cô nương cho Tam thiếu gia. Người này đối đãi với vị hôn thê của mình quả thực như đối xử với một kiện hàng hóa, không cần, thì cứ thế quả quyết đem tặng cho người khác. Về phần ý của Phương cô nương thế nào, tất nhiên đối với hắn không hề quan trọng.

Trách không được Đại phu nhân tức giận như vậy, thật là bắt nạt người quá đáng.

Tứ tiểu thư sau khi nói xong, Phương cô nương trầm mặc thật lâu, một lát sau, mới nghẹn ra vài từ: "Nhưng mà.. Nhưng mà…"

Cảm xúc tuy rằng có vẻ bình tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy đã biểu lộ ra phẫn nộ cùng vô thố của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!