Ban đêm, cả làng đều đi ngủ sớm, ngôi làng nằm gần nơi hoang dã lại vô cùng tối tăm. Đèn cầy quá đắt, không phải ai cũng có thể mua được, dù là ở trong huyện thành đi chăng nữa thì cũng chỉ có nhà giàu mới có đèn cầy.
Người nhà nông ban đêm thường sẽ đi ngủ sớm, buổi sáng trước khi gà gáy thì đã ra đồng rồi.
Lê Bang Cơ ở bên trong nhà sàn, các hộ vệ chia phiên ra gác ở xung quanh. Dân làng mang đến mấy cái chõng để cho mấy vị đại quan cùng ở.
Ban đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng dế kêu rét rét vào tai khá khó chịu, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có vài cái bóng của con dơi đi kiếm ăn ban đêm bay vút qua. Lê Bí chợt nhìn thấy bệ hạ ngồi trước bậc thềm không khỏi đi đến nói.
- Bệ hạ vẫn còn suy nghĩ về việc giống lúa mới sao?
Nhìn vị quân vương trẻ tuổi Lê Bí trong lòng lại có sự thương tiếc. Vua lên ngôi còn quá trẻ, lại bị người đồn đoạt đích của Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân, hơn nữa còn có tiếng đồn rằng vua không phải con của tiên đế.
Lên ngôi mấy năm đầu đất nước lại thiên tai triền miên đến mức Thái hậu phải thay bệ hạ hạ chiếu tự trách bản thân mình vì khiếm khuyết nên dẫn đến ông trời làm hạn, tự mình tu chỉnh.
Lê Bí nhìn Lê Bang Cơ từng bước trưởng thành, từng bước nắm lấy chính quyền liền rõ ràng sự lựa chọn của tiên đế không sai, Lê Bang Cơ thực sự là một vị vua anh minh, lại nhân hậu. Vua đối với dân chúng thì khoan hoà, đối với anh em mình cũng rất hiền hoà khoan dung.
Không chỉ ban tước Lạng Sơn vương cho Lê Nghi Dân còn ban tước cả cho anh trai thứ là Lê Khắc Xương làm Tân Bình vương, còn có cả em trai là Tư Thành làm Bình Nguyên vương. Lê Bang Cơ hay mời các anh em vào cung uống rượu bàn chuyện quốc sự, không hề nghi ngờ các anh em một chút nào.
Một vị vua như vậy xưa nay là rất hiếm có.
Nghe Lê Bí gọi Lê Bang Cơ liền cười nói.
- Hoá ra là Đại tư đồ, Trẫm đang nghĩ đến thiếu niên kia. Nếu có thể mời chào hắn nhập triều thực sự sẽ là một năng thần của quốc gia.
Lê Bí lại nói.
- Nếu hắn tài giỏi thì việc mời hắn nhập triều cũng không có vấn đề. Nhưng bệ hạ, người muốn làm quan ngoài tài năng còn phải có đức, chúng ta tiếp xúc còn chưa nhiều, không biết tâm tính hắn như thế nào.
Hiện tại triều đình tồn tại 2 chế độ là tiến cử và thi cử để tuyển chọn quan lại. Lê Bang Cơ nhìn Nguyễn Vô Niệm mất mẹ từ nhỏ, lại sinh hoạt ở nơi hoang vu, xem chừng không có ai dạy học chỉ sợ rằng hắn không biết chữ, thi cử xem như vô vọng nên Lê Bang Cơ dự định sẽ đưa Nguyễn Vô Niệm ra làm quan dưới chế độ tiến cử.
Lê Bang Cơ nói.
- Đại tư đồ vừa rồi nghe trưởng làng kể chuyện cảm thấy người này như thế nào?
Lê Bí có chút suy nghĩ nói.
- Nếu trưởng làng nói đúng thì kẻ này thực sự là thần đồng hiếm gặp. Hơn nữa hắn không vì mẹ mất sớm không có giáo dục mà trở thành kẻ bối bạc, ngược lại còn biết trả ơn dân làng.
Kiếm được giống lúa tốt như vậy lại cam lòng đem trở về cho dân làng gieo trồng để trả ơn, còn giúp dân làng khu trục thú dữ, thực sự là người có tâm tính thiện lương.
Nghe Lê Bí đánh giá Nguyễn Vô Niệm cao như vậy chính Lê Bang Cơ cũng không ngờ đến. Hắn dù là hoàng đế nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, còn phải lắng nghe ý kiến của các quần thần. Huống chi Lê Bí là người sống lâu, nhìn người chắc chắn sẽ chuẩn hơn hắn rất nhiều.
Lê Bang Cơ nói.
- Ngày mai Trẫm sẽ đi vào trong núi tìm gặp hắn một chuyến là có thể biết rõ. Ngày mai cấm vệ quân giảm xuống một nửa, dẫn người quá nhiều đến nhà người khác lại không tiện.
Như chợt nhớ đến điều gì Lê Bang Cơ lại nói.
- Buổi chiều nhìn khanh có điều ưu tư, có việc gì sao?
Lê Bí cũng cười nói.
- Cũng không phải việc gì quá quan trọng, chỉ là nhìn Nguyễn Vô Niệm thần lại bỗng nhiên nhớ đến một cố nhân. Có vẻ như nhìn hắn rất giống.
Nghe vậy Lê Bang Cơ cũng gật đầu nói.
- Không biết sao Trẫm đối với hắn cũng có cảm giác rất thân thuộc, tựa như hắn trên người có một nét gì đó giống với người Trẫm biết.
- Có thể là cảm giác mà thôi, trên đời nhiều người như vậy, có đôi nét giống nhau cũng không phải là không thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!