Thái Hoà năm thứ 7, tháng 9 trở đi là mùa mưa bão đối với Đại Việt nói chung và cả người dân của đạo Hải Tây nói riêng. Tuy bão hay đi vào vùng lộ Nghệ An, Tân Bình, thế nhưng lộ Thanh Hoá cũng chịu đựng không ít cơn bão lớn. Tháng 9 năm đó vô tình một cơn bão lớn ập vào.
Huyện Lôi Dương ở vùng trung du, gần đồng bằng thế nhưng cũng phải gánh chịu những trận mưa và cuồng phong tàn phá.
Năm đó nước sông Chu dâng cao, đê bị vỡ nước lũ tràn ngập hàng trăm dặm, tàn phá hoa màu vô số kể, cơn đại hồng thuỷ kéo theo vô số gia súc cùng người, cảnh tượng nhà cửa đổ sụp khắp nơi, đâu đâu cũng thấy.
Dù nha môn có vận động dân chúng đi đắp đê ngăn lũ thế nhưng sức người lại không thể chống lại được sức trời.
Ở vùng núi huyện Lôi Dương, mùa hè trời nắng nóng làm mặt đất khô cằn, vừa mới nắng xong tháng chín lại gặp mưa lớn, kết cấu của mặt đất bị đứt gãy, những trận sụp lỡ, lũ ống, lũ quét liên tiếp xảy ra trong mấy ngày liền. Một trong số đó đã trực tiếp vùi lấp ngôi làng ở dưới chân núi tại Lôi Dương.
Dân làng bỏ nhà mà chạy đi, mặc kệ tài sản, gia súc bị vùi lấp xuống dưới mặt đất đầy bùn.
Năm đó Nguyễn Vô Niệm mới chỉ 5 tuổi, đối diện với cơn cuồng phong bão lũ hắn thực sự bất lực, hắn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé vô cùng.
Căn nhà gỗ đơn sơ nhỏ bé làm sao có thể chống chọi lại được với thiên nhiên, chẳng mấy chốc đã đổ sụp xuống, Nguyễn Vô Niệm chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn vách tường đổ xuống.
- Vô Niệm!
Nguyễn Vô Niệm cả thân thể bỗng nhiên được ôm chặt lại, một thân thể gầy yếu nhưng tràn đầy ấm áp đã bảo bọc hắn, vách tường gỗ đổ sụp xuống thân thể nàng khiến thân thể nàng đổ gục xuống, thế nhưng vòng tay nàng vẫn chắc nịch ôm lấy Nguyễn Vô Niệm.
Trời quá tối, Nguyễn Vô Niệm không thể nhìn thấy được gương mặt của mẹ hắn là như thế nào, thế nhưng vầng hào quang thánh khiết đó vẫn toả sáng ngời ngời như lúc nàng vừa sinh hắn chào đời vậy.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Nguyễn Vô Niệm bất giác sợ hãi hô lên. Hắn không sợ cái chết, với một người chín kiếp luân hồi như hắn chết chẳng qua cũng là lại đi qua cầu Nại Hà một lần nữa mà thôi, thế nhưng hắn thực sự sợ hãi mất đi người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.
Những kiếp trước hắn đều là nhập xác trọng sinh, duy chỉ có lần này hắn thực sự được sinh ra, hắn có sự kết nối máu mủ với người phụ nữ thiện lương này.
Năm năm, nếu là đứa trẻ bình thường nhận thức sẽ rất ít ỏi, thế nhưng tâm trí hắn là người trưởng thành, hắn cảm nhận được sự yêu thương, tình mẫu tử của nàng dành cho hắn, hắn chứng kiến được trong suốt năm năm nàng đã phải vất vả như thế nào để có thể nuôi dưỡng hắn trong suốt 5 năm qua.
Nguyễn Vô Niệm còn muốn lớn thêm chút nữa để có thể phụ giúp nàng nhiều việc, lớn thêm chút nữa là có thể thay nàng làm việc, để cho nàng trải qua cuộc sống sung sướng, người phụ nữ này cả cuộc đời hai mươi mấy năm đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.
- Mẹ không sao, Vô Niệm đừng sợ, có mẹ đây rồi.
Giọng nói nàng yếu ớt nhưng ẩn chứa trong đó là tình mẫu tử thiêng liêng vô bờ bến. Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm nghe được từ giọng nói nàng thật sự không ổn, bởi vì hơi thở của nàng đã mang tiếng khò khè, chứng tỏ phổi đã bị tổn thương rồi.
Ầm!
- Núi lở, núi lở rồi!
Lúc này bên ngoài chỉ nghe được tiếng nổ lớn, sau đó là tiếng người la hét thất thanh, ngôi nhà vốn đã đổ sụp nay lại bị đụng thêm một cái nữa, cũng vì vậy mà bức tường đổ bị thổi bay đi, thế nhưng cùng với đó là cơn lũ bùn đất cũng cuốn luôn hai mẹ con Vô Niệm.
- Mẹ, mẹ, người mau tỉnh la…phù…
Vô Niệm cố gắng hô, thế nhưng bùn đất lập tức muốn lấp kín miệng hắn, đứng trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên, con người thực sự rất nhỏ bé, dù hắn là người trọng sinh, dù luân hồi chín hay mười kiếp đi chăng nữa cũng phải bó tay.
Lúc này ở trên bầu trời cao không ai có thể thấy được ba người đang đứng giữa không trung, không ai khác ngoài Phán quan cùng đầu Trâu mặt Ngựa. Phán quan thở dài nói.
- Thực sự là nghiệp chướng, mấy trăm năm nhiệm kỳ ta chưa từng thấy kẻ nào như thế này, cứ mỗi lần trọng sinh năm năm lại phải chết, ta cứ nghĩ rằng lần này luân hồi như đi đầu thai ít ra hắn phải sống được 20 năm, không ngờ mới 5 năm lại đến kiếp nạn.
Đầu Trâu mặt Ngựa cũng vô cùng buồn rầu, nếu không phải bọn hắn thất trách thì mọi việc cũng sẽ không đến bước này. Đầu Trâu hỏi.
- Phán quan, nếu bây giờ hắn chết thì không còn cách nào nữa sao?
Phán quan lắc đầu nói.
- Người có chín mệnh, hắn luân hồi đã cửu kiếp rồi, nếu lần này vẫn chết sớm như vậy e rằng ba chúng ta cũng không thể giấu được nữa, đến lúc đó cũng chỉ có thể chịu tội với Diêm vương thôi. Nhưng nếu lần này hắn có thể thoát nạn, ngược lại có thể thọ khá lâu đấy.
Nhưng mà…thiên đạo này thực sự…con người có thể chống lại được sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!