Sáng ngày hôm sau, trước cổng La Hiên bá phủ, một đôi mẹ con ăn mặc áo vải gai cũ nhưng cực kỳ sạch sẽ, đi chân trần đứng trước cổng phủ bá tước, đây chính là mẹ con nhà Tý. Ngày hôm qua Tý được thưởng cho hai đồng vội vàng trở về nói mẹ chuẩn bị ngày hôm sau đi bá tước phủ làm việc.
Nguyễn Thị Lanh cũng vì điều này mà mất ngủ một đêm, lần đầu tiên sau hơn mười năm bước chân vào kinh thành khiến cho tâm trạng nàng không khỏi bồn chồn lo lắng.
Kẹt!
Lúc này cổng phủ mở rộng, hai gia đinh cầm theo cây chổi định ra quét tước lá cây phía trước sân thì nhìn thấy hai mẹ con.
Nếu như là ở phủ đệ khác e rằng đã bị đuổi đi, thế nhưng La Hiên bá đã từng nói:
"Đừng bao giờ khinh thường người khác, kẻ hầu trong phủ dám ỷ thế chủ dương oai thì sẽ bị chặt tay". Vì vậy bọn hắn dù nhìn thấy hai mẹ con bần hàn đứng đợi nhưng cũng không dám tỏ vẻ khinh thị, một người đi đến hỏi.
- Các ngươi đứng trước cổng bá tước có việc gì?
Tý liền nhanh nhảu nói.
- Chào anh, em là người làm thuê ở tiệm Điềm, ngày hôm qua Nguyễn quản gia dặn dò dắt mẹ em đến phủ bá tước để được nhận vào làm.
Gia đinh suy nghĩ một chút, thực sự hôm qua Nguyễn Lộc đã có dặn dò qua, hắn liền nói.
- Vậy hai mẹ con chờ một chút, ta lập tức đi vào bẩm báo với quản gia.
- Dạ!
Tý rất vui vẻ ưng thuận một tiếng, Nguyễn Thị Lanh vai xách tay nải lại có vẻ xấu hổ, nàng vậy mà không nhanh trí, ứng biến bằng đứa con trai tám tuổi của mình, con trai nàng thực sự đã lớn lên rồi.
Không bao lâu sau gia đinh đi ra nói.
- Quản gia gọi hai người vào bên trong.
Hai mẹ con lập tức chỉnh đốn lại trang phục xem có chỗ nào thất lễ không, sau đó mới nhanh chân đi theo gia đinh vào bên trong phủ.
Hôm qua Tý cũng chỉ mới đứng bên ngoài, lần này vào trong cảm nhận được sự rộng lớn và bề thế của phủ bá tước khiến nó không khỏi kinh sợ.
Ở bên trong nhà Nguyễn Vô Niệm cũng đã thức dậy, hiện tại hắn đã thực hành chế độ mới đối với đám người Thái Sung, từ sáng bốn giờ bắt đầu luyện tập chạy bộ, sau đó lại trở về tập luyện bằng tạ để nâng cao thể lực, cuối cùng mới là luyện võ nghệ.
Vô Niệm lấy khoảnh sân bên phải làm diễn võ trường, tại đây đặt các khí cụ cũng như những cây gỗ đẽo đục thành hình gươm giáo để bọn hắn luyện tập đối chiến, Đông A võ nghệ bình Chiêm đánh Nguyên không thể khinh thường được.
- Ông lớn, đã dẫn hai mẹ con bọn họ đến.
Gia đinh khom người nói, Nguyễn Vô Niệm lúc này vẫn còn đang mặc quần áo luyện công, trên đầu đầy mồ hôi quay trở lại liền thấy một đôi mẫu tử, Tý đương nhiên hắn không lạ, thế nhưng Nguyễn Thị Lanh tư sắc có thể xem như ở trung thượng, nhưng bởi vì suy dinh dưỡng, làn da lại rám nắng nên nhìn thực sự không ra chút nào là một giai nhân.
Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm càng đánh giá cao ở chỗ trong đôi mắt của người phụ nữ này lại ánh lên một sự thông tuệ, kiên cường không phải ai cũng có được.
Nguyễn Thị Lanh cũng không khỏi đánh giá thiếu niên trước mặt, lại chính là quý nhân của con trai mình, thiếu niên nhìn như mười lăm tuổi, thế nhưng lại cao lớn, khoẻ mạnh, gương mặt có thần, đặc biệt cũng là đôi mắt kia, không hiểu vì sao đứng trước ánh mắt đó nàng lại cảm thấy kinh sợ, dường như không có điều gì có thể giấu diếm qua được đôi mắt đó.
- Chào tước gia, thị là Nguyễn Thị Lanh, là mẹ của Tý.
Nguyễn Thị Lanh hít sâu một hơi trấn tĩnh lại chính mình rồi mới hành lễ nói, người phụ nữ có chồng thời này thường dùng chữ thị để xưng chính mình. Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.
- Hẳn là Tý cũng đã nói với thị mọi chuyện rồi, những điều kiện của thị ta cũng chấp nhận. Từ nay thị cứ gọi ta là ông chủ giống như Tý vậy.
Nguyễn Thị Lanh liền hồi đáp.
- Dạ ông chủ, công tài bồi của ông chủ đối với Tý thị sẽ không bao giờ quên.
Nguyễn Vô Niệm cười hiền lành nói.
- Tý rất hiểu chuyện, lại giúp đỡ được ta không ít, đó là những gì mà Tý xứng đáng được nhận. Cứ như vậy đi, đây là quản gia Nguyễn Lộc, thị theo hắn điền vào tờ khai, sau đó ký giao kèo lao động liền xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!