Chương 36: Hiến kế

Lê Bang Cơ nói, hắn không trông đợi một đứa trẻ 12 tuổi chưa từng bước vào quan trường sẽ cho hắn ý kiến gì hay, thế nhưng rất ít khi Vô Niệm tích cực như vậy, thân làm huynh trưởng hắn có trách nhiệm phải cỗ vũ đồng thời chỉ bảo cho em trai mình từ từ trưởng thành.

Nguyễn Vô Niệm lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn hơi nhếch môi nói.

- Nếu thật sự huynh trưởng dám tâu, bệ hạ nghe theo thì thì đây tuyệt đối là một cái công lớn.

Lê Bang Cơ không khỏi buồn cười, đến giờ này hắn vẫn còn chưa biết được ngồi trước mặt hắn đang là hoàng đế đây. Nguyễn Vô Niệm lại nói tiếp.

- Nếu như bệ hạ thực sự muốn ổn định cục diện triều chính, tăng cường sức mạnh của mình thì việc đầu tiên cần làm chính là phải thả Thái úy Lê Thụ ra.

- Thả Lê Thụ?

Lê Bang Cơ không khỏi ngạc nhiên, hắn không ngờ đề nghị đầu tiên của Nguyễn Vô Niệm lại là muốn thả Lê Thụ. Nhìn nét mặt hoang mang của huynh trưởng Vô Niệm liền biết hắn không hiểu. Vô Niệm uống một chén trà từ từ giải thích.

- Thái úy Lê Thụ là trọng thần ba triều, từ bình Nam dẹp Bắc, danh tiếng trong quân khá lớn, là bậc năng thần của quốc gia, nếu so sánh với Lê Ê, Lê Thụ năng lực càng lớn. Nhưng quan trọng nhất Lê Thụ chính là bậc trung thần từ đời tiên đế đã vô cùng được trọng dụng.

Hiện tại cán cân quyền lực giữa bệ hạ và các quyền thần chênh lệch chính là bởi bệ hạ không nắm được trọng binh, nếu như bệ hạ có thể thả Lê Thụ ra, sau đó ban ơn thu phục được Lê Thụ đưa hắn vào vị trí quan trọng thì danh khí của Lê Thụ sẽ lôi kéo được rất nhiều binh sĩ đứng về phía của bệ hạ.

Phải nói rằng Lê Thái Tông thực sự rất có mắt nhìn người, những bậc tể thần mà hắn trọng dụng như Lê Thụ, Trịnh Khả, Nguyễn Xí, Lê Ngân... ai cũng là bậc năng thần có thể chống đỡ quốc gia, sau khi Bang Cơ lên ngôi chính bọn hắn cũng là người dẫn quân bình Chiêm đảm bảo an toàn mạn phía Nam của Đại Việt.

Thế nhưng triều đình nước quá sâu, người quá tài năng thì sẽ bị ghen ghét, những năng thần lần lượt bị những kẻ vô dụng trong triều vu oan giá họa, cấu kết cùng với bọn đài quan gièm pha tiếng xấu, Thái hậu khi đó phận nữ nhân không rõ chính trị, lo sợ cho ngôi báu của con, vua thì còn nhỏ không có quyền lực, kết quả lần lượt Trịnh Khả, Lê Ngân, Lê Khắc Phục... đều bị giết sạch, Lê Thụ còn sống nhưng phải chịu cảnh tù tội tai ương.

Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Huống chi hiện tại trong triều quyền thần nắm binh quyền, lại có bọn đài quan Hà Lật hỗ trợ, bọn hắn như những con chó sẵn sàng nhảy vào vu oan cho người khác, Lê Ê như đao phủ sẵn sàng chặt bất cứ kẻ nào trái ý hắn, địa vị của bệ hạ thực sự nguy hiểm lắm thay.

Nếu như Lê Thụ được thả ra đứng về phía bệ hạ, hắn vừa hạn chế được sức ảnh hưởng trong quân đội của Lê Ê, lại vừa trở thành mục tiêu tấn công của bọn đài quan, hắn sẽ như tấm khiên có thể chống lại mũi dùi của quyền thần, cũng vừa là thanh kiếm giúp bệ hạ chặt đi vây cánh của chúng, đó chẳng phải là trăm lợi mà không có một hại sao.

Nghe Nguyễn Vô Niệm nói Lê Bang Cơ không khỏi động lòng, lần trước bọn Lê Liệt cũng xin hắn tha cho Lê Thụ, thế nhưng bọn hắn nói dựa trên tình nghĩa, còn chưa ai có thể phân tích một cách thấu đáo như vậy cho hắn nghe.

Nghĩ lại quả thực bọn Trịnh Khả, Lê Ngân, Lê Khắc Phục... đều đã được hắn giải oan sau khi đổi niên hiệu Diên Ninh, thế nhưng chỉ có Lê Thụ vẫn còn ở trong ngục tối dù rằng Lê Bang Cơ biết rõ hắn bị oan.

- Hiền đệ nói thực sự có lý, ngu huynh ngày mai lập tức viết tấu chương dâng lên bệ hạ.

Nghe Lê Bang Cơ nói Nguyễn Vô Niệm bĩu môi đáp.

- Tốt nhất huynh trưởng nên nhờ bác Khang viết tấu chương, huynh trưởng chức quan nhỏ bé, tấu chương có thể đi qua Trung thượng hai tỉnh được hay không để đến tay bệ hạ mới là vấn đề.

Lê Bang Cơ không khỏi cười hắc hắc hai tiếng, hiền đệ à hiền đệ, đợi ngươi biết huynh trưởng ngươi chính là đại ca của Đại Việt này để xem khi đó ngươi sẽ như thế nào. Nguyễn Vô Niệm lại nói tiếp.

- Còn về việc vùng biên giới ta nghĩ vẫn phải cử người giỏi văn hóa Nùng, biết tiếng nói của người Nùng lên đó gặp mặt, nói chuyện với bọn hắn, để bọn hắn cảm thấy chúng ta là đồng tộc với nhau, từ đó mà nghe lời triều đình sai phái. Đồng thời hứa hẹn một năm sau sẽ giúp hắn báo thù, như vậy sẽ yên mặt Bắc.

Lê Bang Cơ sửng sốt lần nữa hỏi.

- Hiền đệ không biết, Đàm Khoan lệ thuộc vào nhà Minh, sau lưng hắn là Tổng đốc Lưỡng Quảng Vương Cao, nếu như Đại Việt ta động binh mà nói nhà Minh rất có thể lấy cớ để đánh nước ta.

Năm 1452 theo lời tâu của Vu Khiêm Minh Đại Tông lập ra chức vụ Tổng đốc Lưỡng Quảng chấp chưởng tất cả việc quân sự, dân sự cả hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, quyền lực rất lớn.

Nhà Minh dù sau biến cố Thổ Mộc Bảo nguyên khí đại thương, đã qua thời kỳ thịnh trị, thế nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, Đại Việt so với Đại Minh thực sự quá nhỏ bé, nếu như lại bị Đại Minh để mắt đến chỉ e rằng con dân Đại Việt lại phải trải qua một hồi binh đao vất vả.

Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm chỉ cười nói.

- Huynh trưởng yên tâm, trong vòng một năm nữa nhà Minh tất có biến.

Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Lê Bang Cơ Nguyễn Vô Niệm liền viện cớ nói.

- Huynh trưởng không làm ăn nên tin tức không linh thông. Sau biến cố Thổ Mộc bảo, Chính Thống Thái thượng hoàng đế bị Cảnh Thái hoàng đế giam lỏng, đối xử rất tệ, Cảnh Thái hoàng đế lại hay lạm sát những người nói đỡ cho Thái thượng hoàng khiến cho quần thần nhà Minh lúc này vô cùng chia rẽ.

Gần đây Cảnh Thái hoàng đế sức khỏe không ổn định, bên dưới đã sớm có người chuẩn bị ủng hộ Chính Thống Thái thượng hoàng quay trở lại đăng vị, theo các tin tức gửi về mà nói có thể sớm thôi, không cuối năm nay thì đầu năm sau bọn hắn sẽ khởi sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!