Cuối cùng Nguyễn Vô Niệm vẫn quyết định để Tý ở lại cùng với Lê Hốt tiếp tục học tập. Mạc Khoa sáng nay cùng với Nguyễn Lộc đi đón hàng hoá chuyển từ Lôi Dương ra, thành ra hắn gọi Thái Sung tuỳ tùng đi theo mình.
Hai con ngựa già buổi sáng đã để cho Mạc Khoa và Nguyễn Lộc đi, hai chủ tớ bọn hắn chỉ có thể đi bộ.
Nhìn bầu trời lúc này đã bắt đầu âm u, không khí xung quanh ẩm thấp, trời se lạnh, dù Nguyễn Vô Niệm có mặc hai lớp áo thêm một lớp đối khâm nữa ở bên ngoài nhưng cảm giác vẫn thực sự khá lạnh.
Hắn không thể hiểu được vì sao sau này con cháu của người Việt lại có thể nghĩ rằng ông bà chúng nó ngày xưa chỉ cởi trần đóng khố, nếu chỉ có một cái khố đứng dưới thời tiết này sớm muộn cũng chết rét. Nguyễn Vô Niệm trước khi đi gọi Hoàng Võ lại nói.
- Mạc Khoa trở về bảo hắn mua thêm củi lửa, áo tơi cùng vài thứ chống ẩm, mùa nồm sắp đến rồi, không có mấy thứ đó chịu không được đâu.
Mùa nồm thực sự quá khó chịu, suốt ngày mưa phùn, độ ẩm tăng cao khiến cho trong nhà luôn bị ẩm ướt chịu không nổi. Nếu không có mấy thứ phòng ẩm, trong vòng một tháng chỉ sợ bọn hắn không thể đi ra ngoài được, quần áo phơi còn chẳng thèm khô nữa là.
Hiện tại đã là tháng ba, mùa nồm giờ đến trễ, hi vọng nó đừng kéo dài quá lâu, hắn còn phải khai trương cửa hàng buôn bán nữa, nếu như mùa nồm kéo dài, không ai ra đường thì thực sự quá lỗ.
Hoàng thành nằm ở phía Bắc của kinh thành, trong khi bọn hắn lại nằm gần ở cửa Đông Nam của hoàng thành, vì vậy đi lên phía Bắc phải mất một đoạn dài, đi qua nhiều phường khác nhau.
Nguyễn Vô Niệm bảo Thái Sung đi mua một cái tráp trầu, dù sao lần này là lần đầu gặp mặt, hắn mạo muội đến không thông báo thì cũng phải có lễ mọn trước, có lễ đi trước mọi việc ắt dễ dàng.
Vị trí của thầy thuốc họ Trịnh kia nằm ở gần Trấn Vũ quán, bọn hắn phải đi bộ suốt nửa buổi sáng mới đến nơi. Tiệm thuốc tên là An Hoà đường, nhìn bề ngoài lại vô cùng bề thế, chứng tỏ bình thường thầy thuốc phụ khoa họ Trình này rất ăn nên làm ra, lượng khách đông đảo, Điều này phù hợp với yêu cầu của Vô Niệm, thế nhưng đồng thời cũng chứng tỏ nếu hắn muốn bắt tay với thầy thuốc này thì cũng phải xuất huyết nhiều một chút.
Kỳ lạ chính là cửa tiệm lúc này giữa ban ngày ban mặt lại đóng cửa. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Thái Sung, đi gõ cửa!
Thái Sung lập tức đi lên trước gọi cửa, một lát sau có một thiếu niên ở bên trong ló đầu ra nhìn, lén lút như trộm, nhìn thấy Thái Sung mới tuổi thiếu niên không khỏi thở phào một hơi nói.
- Quý khách thông cảm, thầy ta chỉ chữ bệnh cho phụ nữ, không chữa bệnh cho đàn ông, đặc biệt là thiếu niên lông chim chưa mọc.
Thái Sung còn chưa nói gì thì thiếu niên kia đã đọc một lèo, như để xác nhận rằng mình đã nói hết, hắn nói tiếp.
- Thầy ta bảo thế!
Thái Sung nheo mắt nhìn thằng ngu trước mặt này, không hiểu vì sao thầy thuốc họ Trình này có thể thu nhận một học trò ngu ngơ như vây, hơn nữa ăn nghe rõ ràng ý tứ trong câu chính là đuổi đi không tiếp khách.
Nhìn thấy thiếu niên định đóng cửa lại Thái Sung một tay như cái kìm sắt lập tức giữ lại cửa, dù thiếu niên kia đẩy mấy lần cũng không ra được.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Ta muốn đóng cửa.
Thái Sung lúc này mới nói.
- Ta không phải đến chữa bệnh, là ông chủ của ta đến muốn bàn chuyện làm ăn với thầy ngươi, mau đi vào báo, mất đi mối làm ăn này ngươi chịu trách nhiệm không nổi.
Nghe Thái Sung doạ thiếu niên rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền hơi lo lắng nói.
- Được rồi, ngươi buông tay, để ta đi báo cho thầy ta.
Thái Sung gật đầu buông tay ra, thiếu niên vội vàng đóng sập cửa lại như sợ hãi Thái Sung sẽ đẩy cửa ra lần nữa.
Nguyễn Vô Niệm rất hài lòng, trong mấy đứa trẻ Thái Sung chính là người cơ trí nhất, biết ứng phó với đủ loại tình huống, do đó Nguyễn Vô Niệm cũng cố gắng tài bồi Thái Sung, dẫn hắn đi biết các mặt của xã hội.
Kẹt!
Lát sau cánh cổng lại mở ra, vẫn là thiếu niên đó nói.
- Thầy ta mời ngươi và ông chủ vào trong chờ đợi, hiện tại bên trong đang có người bệnh.
Nguyễn Vô Niệm gật đầu đi vào phía trong trước, bỗng nhiên hắn bị một cánh tay nhỏ cản lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!